Hoắc An nghe xong lời Tiêu Hòa nói, lập tức sững sờ, nhìn con chó sói trước mặt: "Chị nói bây giờ William lại là người giàu nhất trong số chúng ta sao?!"
"Đúng vậy, mà số lượng người hâm mộ của nó cũng sắp vượt qua cậu rồi." Tiêu Hòa bổ sung thêm.
Bởi vì những chuyện mấy ngày nay quá ly kỳ, đầu tiên là vụ kiện quyền nuôi dưỡng William, sau đó lại nổ ra chuyện Chu Hạo giết người thân để chiếm đoạt di sản, rồi đến di chúc của Chu Kiến Quốc bị phơi bày.
Loạt sự kiện này thu hút rất nhiều sự chú ý, lượng người hâm mộ của William vẫn tăng điên cuồng, gần đây có xu hướng vượt qua Hoắc An.
Hoắc An vừa nghe thì hâm mộ, trực tiếp tiến lại ôm chặt lấy đùi William: "William anh ơi, hay là anh nuôi em đi!"
Con chó sói vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại.
Tiêu Hòa lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Di chúc mới được phát hiện, cần phải có thủ tục pháp lý mới có thể lấy lại được di sản đã bị Chu Hạo chiếm đoạt.
Theo tính cách xảo quyệt của Chu Hạo, rất có thể ông ta còn để lại hậu chiêu.
Tiêu Hòa không giỏi về tài chính nhưng có một người rất phù hợp với công việc này.
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho tổng giám đốc Giải Trí Lam Tinh:
[Tổng giám đốc, đoàn luật sư mà ông nói trước đó còn không?]
Lúc này tổng giám đốc vẫn còn đang tức giận.
Ông ta cho rằng nếu như Tiêu Hòa chấp nhận đề nghị của ông ta, phái đoàn luật sư của công ty đi giải quyết, đưa ra hòa giải thì hôm qua ở tòa án, William cũng sẽ không bị đưa đi.
Lúc này thấy Tiêu Hòa nhắn tin tới, ông ta không vui nói: [Tôi đường đường tổng giám đốc công ty, là người mà cô muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi sao? Hơn nữa đoàn luật sư của công ty bình thường rất bận rộn.]
Tiêu Hòa giải thích đơn giản về những chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến giờ, hy vọng công ty có thể giúp kiện tụng, lấy lại toàn bộ di sản mà Chu Hạo đã cướp đi.
[William đã về rồi, những di sản đó đều là của nó.]
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây, tổng giám đốc lập tức trả lời: [Nửa tiếng sau, gặp nhau ở văn phòng cô.]
Tiêu Hòa: "...."
Nhanh vậy sao?
[Không phải nói là công việc rất bận, không thể gọi thì gọi, đuổi thì đuổi à?]
Tổng giám đốc: [William là tài sản quan trọng của Giải Trí Lam Tinh! Bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nghệ sĩ là nghĩa vụ mà chúng tôi phải làm, yên tâm, tôi sẽ nghĩ mọi cách, để đoàn luật sư vắt kiệt từng đồng tiền trên người ông ta!]
Tiêu Hòa: [Cảm ơn, chuyện cướp tiền này giao cho ông, tôi yên tâm rồi.]
Tổng giám đốc: [???]
Nhân viên dưới quyền ngày càng phản nghịch rồi.
Một tuần sau, phiên tòa xét xử vụ án giết người của Chu Kiến Quốc và vụ tranh chấp di sản lần lượt mở ra, một lần nữa gây chấn động.
Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Tiêu Hòa đưa William đến nghĩa trang.
Chu Hạo vì có thể thuận lợi thừa kế di sản, đã cố ý tốn công chôn tro cốt của Chu Kiến Quốc ở một nghĩa trang sơn thủy hữu tình, thể hiện lòng hiếu thảo của mình.
Đây là lần đầu tiên William đến đây.
Nó dường như biết đây là một nơi đặc biệt, từ lúc xuống xe, nó luôn ngoan ngoãn đi cạnh Tiêu Hòa, lặng lẽ cụp đuôi.
Tiêu Hòa để nó ngậm hoa, đi đến trước mộ cụ Chu.
Bức ảnh trên bia mộ là cảnh Chu Kiến Quốc và William ngồi trong sân tắm nắng, ông cụ đội mũ rơm, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.