Lúc này Giang Diệp đi tới, bắt đầu giúp Tiêu Hòa chuyển đồ, vừa nói: "Tôi còn tưởng cô sẽ chuyển đến bên cạnh tôi."
Trong giọng nói mang theo chút thất vọng, còn có chút tủi thân.
Tiêu Hòa nghe vậy, giải thích: "Thật ra tôi cũng định thế, nhưng bình thường anh dựng video cần yên tĩnh, tôi dẫn theo nhiều nghệ sĩ quá, tôi sợ ra vào làm ồn ảnh hưởng đến công việc của anh nên mới chuyển đến bên cạnh anh Kiếm."
Dù sao thì những nghệ sĩ dưới trướng cô cũng không phải dạng vừa, bốn người cộng thêm một con chó, lúc tụ tập lại với nhau cứ như đến chợ rau vậy.
Nếu ở bên cạnh phòng dựng phim, chắc chắn sẽ ồn đến mức không thể làm việc.
Nghe vậy, mây đen trên trán Giang Diệp nhanh chóng tan đi, mưa tạnh trời quang.
"Thì ra là vậy, vậy sau này lúc ăn cơm, tôi sẽ xuống tìm cô."
Tiêu Hòa gật đầu.
"Được."
Chỉ ba câu hai lời, Giang Diệp đã bị dỗ dành xong, nhưng anh Kiếm thì không ổn rồi.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, anh Kiếm: "?"
Đây là lời người ta có thể nói ra sao?
"Em sợ làm ồn Giang Diệp, chẳng lẽ không sợ làm ồn anh sao?" Anh ta yếu ớt hỏi.
Tiêu Hòa quay đầu nhìn anh Kiếm: "Anh Kiếm, trước kia anh không phải là người đại diện sao? Chắc là đã quen rồi chứ?"
Anh Kiếm: "....."
Có thể giống nhau sao?
Anh ta đúng là đã từng làm người đại diện, nhưng những người thần thánh như Hoắc An, Từ Nhất Chu, Ôn Khả Khả, anh ta cũng mới gặp lần đầu.
Nhìn hai văn phòng chỉ cách nhau một bức tường, anh Kiếm đột nhiên hơi đau đầu, cảm thấy công việc sau này của mình có thể sẽ trở nên vô cùng phong phú.
Đặc biệt là tiếp theo, công ty sắp tổ chức hoạt động.
Công ty Giải Trí Lam Tinh là công ty hàng đầu trong ngành, là một công ty phim ảnh, bình thường các nghệ sĩ đều hoạt động riêng lẻ, nhưng có ba thời điểm phải huy động toàn bộ công ty, không ai được vắng mặt.
Đêm Hội Trung Thu, Đêm Hội Giao Thừa, còn có kỳ thi tài năng của nghệ sĩ cuối năm.
Kỳ thi tài năng này, ban đầu là cơ chế đánh giá mà công ty thiết lập để phòng ngừa nghệ sĩ trực thuộc bị mai một kiến thức chuyên môn, gần giống kỳ thi cuối kỳ thời học sinh.
Sau đó, kỳ thi dần được hợp nhất với hội nghị thường niên, biến thành hoạt động mang tính giải trí, ngoài nghệ sĩ, ngay cả nhân viên bình thường cũng phải tham gia biểu diễn.
Dần dà, nó biến thành hoạt động xây dựng đội nhóm của công ty.
Đôi khi, những nghệ sĩ có thành tích nổi bật trong kỳ thi cũng sẽ được cấp cao của công ty để mắt, năm sau sẽ có nhiều nguồn lực và cơ hội thể hiện hơn.
Kỳ thi tài năng năm nay sắp đến rồi.
Không ít nghệ sĩ đang nghỉ ngơi đã lần lượt kết thúc kỳ nghỉ của mình, trở về công ty, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi.
Ngay cả nhân viên hậu trường, bây giờ cũng bận rộn.
Hàng năm vào thời điểm này, là lúc toàn công ty náo nhiệt nhất.
"Em cũng phải biểu diễn sao?" Tiêu Hòa nghe anh Kiếm nói xong, kinh ngạc hỏi.
Anh Kiếm gật đầui: "Mỗi nhân viên đều phải biểu diễn."
"Vậy trước kia anh biểu diễn tiết mục gì?"
"Hợp xướng."
Mấy nhân viên làm hậu trường, rất nhiều người không thích lộ mặt, cho nên ngay cả trong những ngày như thế này, họ cũng cố gắng chọn những tiết mục không nổi bật.
Hợp xướng là lựa chọn tốt nhất.
Mỗi năm, anh Kiếm đều trà trộn trong đội hợp xướng.
"Em nên bảo Hoắc An bắt đầu chuẩn bị đi, tình hình của nghệ sĩ đặc biệt, không thể tham gia đội hợp xướng, hơn nữa còn có chỉ tiêu đánh giá, phải chuẩn bị trước mới được." Anh ta nhắc nhở.