Hơn nữa nếu anh không tham gia, cô định một mình lên sân khấu.
Chỉ câu nói này thôi cũng đủ khiến Giang Diệp cảm thấy phấn khích.
Mặc dù từ sau khi giải nghệ, anh chưa từng lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng nếu là cùng với Tiêu Hòa, anh sẵn sàng thử lại.
Nghĩ đến đây, Giang Diệp kiên định gật đầu.
"Tôi đồng ý lập nhóm với cô."
Nghe vậy, Tiêu Hòa cười.
"Được."
Rất nhanh, Tiêu Hòa đã báo cáo nội dung lập nhóm của hai người lên.
Cô không ngờ, danh sách này vừa nộp lên, lập tức gây ra không ít tranh luận giữa mấy vị giám đốc trong công ty.
Phòng họp.
Tổng giám đốc đang tùy ý lật xem danh sách được báo lên, đột nhiên nhìn thấy tên Giang Diệp trong đó, tức khắc sửng sốt.
"Năm nay Giang Diệp đăng ký sao?"
Những người khác nghe vậy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Ca sĩ quốc bảo của công ty chúng ta, cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma tâm lý, định lên sân khấu rồi à?"
"Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?"
"Lúc đầu cậu ấy chủ động đề xuất, muốn xóa hết thông tin công khai trên mạng, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tôi còn tưởng không đợi được đến ngày hôm nay."
"Có phải có nghĩa là cậu ấy chuẩn bị trở lại không?"
Thời hoàng kim mà Giang Diệp tạo ra trong làng nhạc đến nay vẫn còn rõ mồn một, từ khi anh đột nhiên giải nghệ, cả làng nhạc đều suy sụp, bắt đầu đi xuống.
Bây giờ anh chịu lên sân khấu biểu diễn, chứng tỏ đã bước ra bước đầu tiên, việc trở lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Có khả năng đó, để giúp bọn họ chuẩn bị thật tốt cho kỳ kiểm tra lần này, chúng ta phải nâng cao quy mô lên, biết đâu lần biểu diễn này cậu ấy cảm thấy không tệ, sẽ trở lại thì sao? Album đã thu âm được một nửa trước đó, bây giờ vẫn đang được cất giữ."
"Nếu cậu ấy lên sân khấu biểu diễn, tôi nhất định phải tham gia kỳ kiểm tra của năm nay, đã lâu rồi không nghe Giang Diệp hát."
Những người khác đều gật đầu.
Tổng giám đốc cũng phụ họa theo: "Trên đó có nói cậu ấy sẽ biểu diễn tiết mục gì không?"
"Không có?"
"Biểu diễn đơn lẻ sao?"
"Lập nhóm rồi, người kia là Tiêu Hòa."
Vừa nghe thấy cái tên này, tổng giám đốc lập tức cau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
"Tiêu Hòa lập nhóm với Giang Diệp Sao tôi lại thấy không yên tâm thế nhỉ?"
Những người khác an ủi ông ta: "Anh căng thẳng quá rồi, bất kể lần biểu diễn này của Giang Diệp có phải là hát hay không, chỉ cần cậu ấy lên sân khấu, đó đã là một tiến bộ rất lớn, từ từ thôi."
Tổng giám đốc bị thuyết phục: "Cũng đúng."
Chỉ cần chịu lên sân khấu, đó chính là tiến bộ.
Tiêu Hòa vừa nộp đơn đăng ký của mình và Giang Diệp, ngày hôm sau đã nghe được một tin tốt.
Đợt kiểm tra cuối năm năm nay sẽ hoành tráng chưa từng có, toàn bộ ban lãnh đạo công ty đều tham dự, địa điểm tổ chức cũng được làm mới, thậm chí kinh phí hoạt động cũng tăng gấp đôi.
Quan trọng hơn là năm nay còn tăng thêm một phân đoạn mới.
Tất cả nhân viên có thể bỏ phiếu, bầu chọn ra một tiết mục mà mình cho là hay nhất, tiết mục nào được nhiều phiếu nhất sẽ nhận được một giải thưởng bất ngờ.
Ngay khi tin tức này được đưa ra, tất cả mọi người như được tiêm máu gà.
Bây giờ ngoài công việc, mọi người đều chăm chỉ tập luyện tiết mục của mình.
Công ty bỗng trở nên náo nhiệt hơn thường ngày, so sánh như vậy, Tiêu Hòa lại nhàn rỗi hơn.
Cô đã thuộc lòng tiết mục biểu diễn của mình, có thể làm bất cứ lúc nào, căn bản không cần phải luyện tập.