Nhờ thiết lập này, cậu ta lại liên tiếp nhận được hai bộ phim truyền hình có liên quan, Nghiêm Tu Quần nhanh chóng nổi tiếng trong giới giải trí, rất được ưa chuộng.
Cậu ta thường thể hiện sự lạnh lùng, điềm tĩnh, thông minh và toàn năng ở những nơi công cộng.
Vì vậy lúc này mọi người đều theo bản năng dựa vào cậu ta.
Nghiêm Tu Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc dẫn mọi người tiếp tục đi về
phía trước.
Cuối cùng cũng rời khỏi hành lang, nhưng tất cả mọi người lại bị màn chơi đầu tiên làm khó.
Chỉ thấy Nghiêm Tu Quần đứng tại chỗ một lúc, phát hiện không giải được liền đi thẳng đến chỗ người đại diện, không biết đã nói gì với Phan Hồng.
Rất nhanh, Phan Hồng đã tìm được đạo diễn.
"Đạo diễn, phương pháp giải mã màn chơi đầu tiên là gì?"
Đạo diễn ngẩn người, hoàn toàn không ngờ rằng khách mời sẽ để người đại diện trực tiếp đến hỏi đáp án.
"Chương trình của chúng tôi quay toàn bộ đều là trạng thái chân thực nhất, không có kịch bản, chưa bao giờ nói đáp án cho khách mời."
Phan Hồng cười khẩy nhìn ông ta nói:
"Chúng tôi cũng không muốn, nhưng bây giờ mọi người đều không giải được, nếu cứ mắc kẹt ở màn chơi này làm chậm trễ thời gian ghi hình thì phải làm sao?"
Nghe vậy, đạo diễn lập tức lo lắng.
Tập này họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dự định sau khi phát sóng sẽ nâng cao điểm đánh giá và lượng người xem của chương trình tạp kỹ, vì độ khó của các màn chơi đã tăng lên một chút, cho nên bọn họ mới đặc biệt mời Nghiêm Tu Quần đến tham gia với giá cao.
Nghiêm Tu Quần vẫn luôn tuyên truyền rằng mình có chỉ số IQ rất cao, là học sinh giỏi, vì thế ê-kíp chương mình mới cho rằng cậu ta có thể giải được.
Nhưng không ngờ các khách mời đã mắc kẹt nửa tiếng ở màn chơi này!
Đạo diễn đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn gật đầu để nhân viên công tác nói phương pháp vượt ải.
Nghiêm Tu Quần sau khi nhận được gợi
Ý, trực tiếp tiến lên giải quyết màn chơi đầu tiên.
Khi cánh cửa căn phòng mở ra, cậu ta quay người lại, vẻ mặt đắc ý khoe đạo cụ trong tay.
"Màn chơi này là cấp độ sơ cấp, rất dễ giải."
Lời này vừa nói ra, ê-kíp chương trình đều sửng sốt.
"Gì thế này, rõ ràng là chúng ta nói cho cậu ta biết, không phải cậu ta rất thông minh sao?"
"Những khách mời trước đây chúng ta chưa từng gợi ý cho ai, nhưng ai cũng vượt qua được."
Trợ lý đạo diễn có chút lo lắng nói: "Đây là màn giải mã đơn giản nhất hôm nay, nếu ngay cả màn này cũng không qua nổi thì những màn chơi sau phải làm sao?"
Các nhân viên nhỏ giọng phàn nàn vài câu.
Quả nhiên chưa đầy vài phút, đến màn chơi thứ hai, người đại diện của Nghiêm Tu Quần lại tìm đến.
Nhìn Nghiêm Tu Quần vừa đòi đáp án của ê-kíp vừa giả vờ trước ống kính, sắc mặt đạo diễn có chút khó coi.
Đây là lần đầu tiên họ gặp phải khách mời như vậy.
Vì vậy, đạo diễn cầm lấy bộ đàm, cố nén một hơi ra lệnh: "Quái vật lông xanh chuẩn bị ra sân! Phải dùng cách kinh dị nhất dọa cho mọi người sợ mới được!"
Vừa dứt lời, bên kia bộ đàm lập tức truyền đến giọng nói phấn chấn.
"Nhận được!"
Tiêu Hòa lập tức lấy lại tinh thần.
Người đóng vai quái vật lông xanh chính là Từ Nhất Chu.
Lúc này, đoàn khách mời do Nghiêm Tu
Quần dẫn đầu vừa gặp một ngã ba, sau khi bàn bạc, mọi người tự chọn một hướng, tiếp tục khám phá phía trước.
Hành lang quanh co khúc khuỷu, Nghiêm Tu Quần dần dần tiến về phía đông nam của mật thất.