"Anh chắc chắn sau hôm nay, trong lòng lãnh đạo tôi là điểm cộng chứ không phải điểm trừ không?"
Giang Diệp: "..."
Im lặng.
Có chút không chắc.
Tiêu Hòa lại liếc nhìn ba người trên sân khấu, quay sang hỏi Ôn Khả Khả: "Cô vừa nói, tiết mục này là do ai nghĩ ra ấy nhỉ?"
Lúc này cô mỉm cười, lần thứ hai hỏi vấn đề này nhưng Ôn Khả Khả lại cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm.
"Hoắc An."
Tiêu Hòa gật đầu.
"Biết rồi."
Trước tiên cứ ghi nợ cậu ta.
Ôn Khả Khả bất bình nói: "Trước đó em còn tưởng bọn họ nghĩ ra được chủ ý gì hay ho chứ, hừ, đàn ông đúng là không đáng tin. Đội trưởng, chị yên tâm, chị còn có em mà. Cái nhà này, vẫn phải để em gánh vác."
Tiêu Hòa nghe vậy, quay sang quan sát kỹ Ôn Khả Khả.
Cũng không biết Ôn Khả Khả sẽ biểu diễn tiết mục gì, thậm chí còn không thay quần áo, khiến người ta có cảm giác rất không đáng tin.
Nhưng Ôn Khả Khả lại cực kỳ tự tin, xắn tay áo lên, ra vẻ muốn làm một trận lớn: "Đội trưởng, lát nữa em lên sân khấu biểu diễn cho mọi người xem một tiết mục mà mọi người chưa từng thấy."
Tiết mục chưa từng thấy...
Nghe vậy, Tiêu Hòa lập tức có chút căng thẳng: "Cô đừng nói vậy, tôi sợ, có thể biểu diễn một tiết mục mà tôi đã từng thấy không?"
Ôn Khả Khả kinh ngạc mở to mắt: "Nhưng em đã chuẩn bị xong rồi mà."
Đôi mắt to tròn nhìn có chút ngây thơ, khuôn mặt đáng yêu có chút nũng nịu, Tiêu Hòa lung lay.
Là một người đại diện chuyên nghiệp, không thể vì một nghệ sĩ làm cô thất vọng mà nghi ngờ những nghệ sĩ khác, phải luôn giữ nhiệt huyết và tinh thần động viên.
"Được rồi, cô cứ đi chuẩn bị trước đi, tôi cũng có chút việc phải xử lý."
Nói xong, liếc nhìn sân khấu.
Tiết mục ngâm thơ đã kết thúc, Hoắc An và những người khác đang chuẩn bị đi xuống.
Tiêu Hòa xắn tay áo, cầm theo một cây gậy đi về phía hậu trường.
"Tiêu Hòa đi làm gì vậy?" Giang Diệp nghi hoặc hỏi.
Ôn Khả Khả: "Đi mời Hoắc An và những người khác ăn thịt xào đòn gánh."
Giang Diệp:?
Tiêu Hòa đi một lúc, hơn hai mươi phút sau mới quay lại, lại có thêm mấy diễn viên lần lượt biểu diễn xong.
Hoắc An, Từ Nhất Chu và Chung Tử Xuyên cúi đầu đi theo cô, mặt mày tái mét, như thể đã bị xử lý một trận, cử chỉ đều trở nên quy củ.
Tiêu Hòa đi đâu, bọn họ đi đó, ngoan ngoãn chưa từng có.
Tiêu Hòa đi trước trông rất thoải mái.
Cô nhìn tiết mục biểu diễn trên sân khấu, nói: "Tiết mục tiếp theo hình như đến lượt Ôn Khả Khả rồi nhỉ? Nếu xảy ra vấn đề gì, cô biết hậu quả rồi đấy."
Nói xong, chỉ tay về phía ba người phía sau.
Ôn Khả Khả kiên định gật đầu, nhanh chóng đi về phía sân khấu.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu.
"Tiếp theo, mời Ôn Khả Khả mang đến tiết mục tương tác lần đầu tiên trong lịch sử, Nhìn Thấu Lòng Anh."
Tiêu Hòa nghe thấy cái tên này, hơi nhướng mày.
Lúc này, Ôn Khả Khả cầm micro bước lên sân khấu.
Cô ấy không chuẩn bị gì cả, trông giống như đang đi dạo trên sân khấu, hơn nữa còn mang đến một tiết mục tương tác.
Từ tiêu đề người dẫn chương trình giới thiệu, căn bản không thể biết được là thể loại gì.
Ánh mắt Ôn Khả Khả lướt qua tất cả mọi người, mở lời: "Tôi thấy trong số khán giả hôm nay có rất nhiều cặp đôi, mọi người thành đôi thành cặp, nhưng trong cuộc sống, các bạn có chắc chắn mình thực sự hiểu nửa kia của mình không? Có muốn xác nhận tình cảm của đối phương dành cho mình có chân thành không? Các bạn có thể tiến xa đến đâu không?"