Lúc này, những người có mặt đều đang chờ đợi.
Các cổ đông có chút phấn khích, nhỏ giọng nói: "Không biết họ sẽ biểu diễn hát hay nhảy nhỉ?"
Một người khác nói: "Hát thì ổn hơn."
Mọi người đều gật đầu.
Ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, Tiêu Hòa tiến lên một bước, nói to: "Trong công việc và cuộc sống của chúng ta luôn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm bất ngờ, kẻ xấu ở khắp mọi nơi. Vào lúc này, việc sở hữu khả năng bảo vệ bản thân và người khác là vô cùng quan trọng. Hôm nay tôi sẽ dạy cho mọi người thuật phòng thân vạn năng."
"Chỉ cần học xong, khi gặp nguy hiểm có thể tự bảo vệ mình, đồng thời còn có thể giúp đỡ người khác. Động tác đơn giản, học là biết ngay."
"Bây giờ mời trợ lý của tôi là Giang Diệp vào vai kẻ xấu, tấn công tôi, tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem."
Giọng nói của Tiêu Hòa vang vọng khắp hội trường, tất cả mọi người trong nháy mắt đều ngây người, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Trước đó họ từng nghĩ, sau năm năm xa cách, Giang Diệp một lần nữa lên sân khấu có thể sẽ không hát, nhưng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý.
Không hát thì nhảy cũng được.
Tệ nhất thì, với giọng hát hay như vậy, cho dù có ngâm thơ cũng là âm thanh đến từ đất mẹ thiên nhiên.
Thậm chí lên sân khấu tấu hài, mọi người cũng thỏa mãn.
Không ai ngờ rằng, tiết mục mà Tiêu Hòa chuẩn bị lại có màn mở đầu như vậy.
Đây đã không còn gọi là trợ lý biểu diễn nữa rồi.
Nên gọi là bao cát.
Nhìn về phía hàng ghế đầu, mười mấy lãnh đạo công ty và cổ đông đều đã hóa đá.
Giang Diệp cũng ngẩn người.
Nhưng rất nhanh, anh đã phản ứng lại.
Thảo nào Tiêu Hòa nói, tiết mục này không cần phải tập luyện, chỉ cần nghe cô chỉ huy là được.
Nhưng nghe xong nội dung tiết mục, trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm.
May mà Tiêu Hòa không bắt anh hát.
Nếu không anh có thể sẽ thực sự luống cuống, không biết phải xử lý thế nào.
So sánh như vậy, anh càng muốn làm bao cát dạy học của Tiêu Hòa.
Lúc này, Tiêu Hòa chỉ huy: "Động tác đầu tiên tôi muốn dạy cho mọi người, chính là khi gặp phải lưu manh phải ứng phó như thế nào. Giang Diệp, anh từ phía sau ôm lấy eo tôi."
Giang Diệp vừa đi tới, nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn cô một cái, lập tức luống cuống tay chân.
"Ôm thật sao?"
"Mô phỏng tình huống thực tế."
Giang Diệp mở to mắt, khẽ gật đầu.
"Được..."
Nói xong, đi đến sau lưng Tiêu Hòa, giơ hai tay lên, những ngón tay thon dài dưới ánh đèn có chút luống cuống, do dự vài giây mới cẩn thận ôm lấy eo cô.
Vừa mới tiến lại gần, mùi hương thoang thoảng trên người Tiêu Hòa đã phảng phất ập tới.
Dù cánh tay Giang Diệp chỉ khẽ vòng qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương lan tỏa, vòng eo mảnh khảnh chỉ cách tay anh chưa đầy năm centimet, làm cho cõi lòng người ta bồi hồi lưu luyến.
"Như vậy được không?" Anh khẽ hỏi, má hơi ửng hồng.
Giây tiếp theo, Tiêu Hòa đột nhiên nắm lấy tay anh, kéo về phía trước một cái, đôi tay vốn chỉ khẽ vòng qua lập tức ôm chặt.
Tiêu Hòa tiếp tục nói với mọi người bên dưới: "Tiếp theo, tôi sẽ dạy mọi người khi đối mặt với tình huống thế này thì phải ứng phó thế nào."
Giang Diệp bị Tiêu Hòa nắm lấy tay, đầu óc đã trở thành hồ dán.
Đặc biệt là sức lực của Tiêu Hòa rất lớn, anh gần như bị kéo đập vào cô.
Ngực đập vào lưng Tiêu Hòa, động tác vô cùng thân mật khiến anh mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, cả người đều choáng váng.