Nghe vậy, tất cả mọi người đều mong đợi nhìn cô ta.
"Chị Phan Hồng, bình thường quan hệ giữa chị với Nghiêm Tu Quần như thế nào? Có thể chỉ bảo cho chúng tôi không?"
Phan Hồng vừa nãy gọi xong cuộc điện thoại đó, đang thấy có chút mất mặt, lúc này cuối cùng cũng lấy lại được một chút thể diện, biểu cảm đắc ý.
"Bây giờ quan hệ giữa tôi và Nghiêm Tu Quần giống như bạn bè và người thân, quan tâm lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, không chỉ tôi chăm sóc cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ quan tâm đến tôi, đây mới là mối quan hệ lành mạnh và ổn định."
Cô ta liếc Tiêu Hòa, nói giọng dạy dỗ:
"Tiêu Hòa, cô như vậy là không cho nghệ sĩ thể diện, trực tiếp xung đột với cậu ấy, dùng bạo lực đàn áp là không nên, sớm muộn gì cũng sẽ bị phản phệ. Bây giờ cậu ấy ngoài mặt nói không tức giận, nhưng trong lòng có thể đã hận chết cô rồi."
Tiêu Hòa nghe tai trái, lọt tai phải: "Phải không?"
Phan Hồng nói như chém đinh chặt sắt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bây giờ quan hệ giữa cô và Từ Nhất Chu đã tệ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ."
Những người khác cũng gật đầu, bắt đầu khuyên bảo Tiêu Hòa.
"Đúng vậy, Tiêu Hòa, cô nghe chị Phan Hồng đi, chị ấy có kinh nghiệm."
"Người đại diên nên chiều chuộng nghệ sĩ, như vậy quan hệ mới tốt được, công việc cũng thuận lợi."
"Cô làm thế, lần sau nghệ sĩ bỏ đi thì phải làm sao?"
......
Tiêu Hòa mặt không biểu cảm lắng nghe.
Lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị người ta đẩy ra.
Người đi vào không phải người đại diện, mà là một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, từ phía phòng tiệc đi tới.
Anh ta bưng một cái khay, ánh mắt đảo một vòng bên trong: "Xin hỏi cô Tiêu Hòa có ở đây không?"
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, giơ tay lên: "Tôi đây."
Nhân viên phục vụ nở nụ cười, bưng khay đến trước mặt Tiêu Hòa: "Đây là chăn giữ ấm mà buổi tiệc phát cho mỗi khách mời, anh Từ Nhất Chu nhờ tôi đưa phần của anh ấy đến cho cô."
Nói xong, anh ta đưa một cái chăn cho Tiêu Hòa.
Những người đại diện khác thấy vậy, đều quay đầu nhìn về phía màn hình lớn phía sau.
Trên màn hình đang chiếu cảnh bên trong phòng tiệc, nhân viên công tác phát chăn giữ ấm xong, những người khác đều đắp lên người, chỉ có Từ Nhất Chu là mình không, hoàn toàn dựa vào chính khí chống rét.
Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt.
Nghệ sĩ đưa chăn cho người đại diện?!
Đây là tình huống gì?
Không phải nói quan hệ giữa Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu rất tệ, sắp tan vỡ rồi sao?
Hôm nay Tiêu Hòa vì phối hợp với phong cách của tiệc từ thiện nên đã mặc một chiếc váy dài, vừa nãy còn thấy hơi lạnh, không ngờ Từ Nhất Chu lại đưa chăn đến.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại nói: "Anh ấy còn bảo tôi đưa một ít đồ ăn đến cho cô."
Sau đó đặt một cốc cà phê bốc hơi nóng và hai miếng bánh lên bàn.
Nói xong, anh ta khẽ gật đầu với cô, quay người rời đi.
Cửa phòng nghỉ lại đóng lại.
Tiêu Hòa đắp chăn, đột nhiên phát hiện trên chăn còn đặt một tấm thiệp nhỏ.
Mở ra xem, bên trong là chữ viết của Từ Nhất Chu:
[Cái chăn này rất ấm, chị còn muốn ăn gì thì lát nữa em đưa đến cho. Đừng để bị ốm, không thì mấy người kia sẽ giết em mất.]
Tiêu Hòa nhìn thấy dòng chữ này mới đột nhiên nhớ ra, vừa nãy cô và Từ Nhất Chu nhắn tin, đúng là có nói hôm nay bên ngoài hơi lạnh.
Không ngờ, cậu ta lại nhờ người đưa chăn cho cô.