Đợi Từ Nhất Chu đi rồi, cô mở hộp thoại, tiếp tục trò chuyện với anh Kiếm.
Anh Kiếm: [Đang tra rồi, chắc là con của nhà ai đó, anh sẽ tìm cách liên lạc với bố mẹ của cậu bé.]
Ngay từ khi cậu bé mới xuất hiện, Tiêu Hòa đã liên lạc với anh Kiếm, một bên phát sóng trực tiếp, một bên điều tra thân phận của Nguyên Nguyên.
Tiêu Hòa: [Trên cặp sách của cậu bé có ghi trường tiểu học Đệ Nhị, bảy tuổi thì chắc là lớp 1 hoặc lớp 2, tên ở nhà là Nguyên Nguyên. Vừa nãy cậu bé có nói với chương trình địa chỉ nhà, anh tra thử xem, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.]
Anh Kiếm: [Thật sự là dọa chết anh rồi, phát sóng trực tiếp mà suýt nữa thì gây ra đại họa. Chuyện Từ Nhất Chu có con trai đã lên hot search rồi. Mới vài phút thôi mà đã có không ít người hỏi anh sự thật. Hôm qua mới nổi tiếng, hôm nay đã có con, chỉ có mình cậu ta làm được.]
Tiêu Hòa: [Giả thôi.]
Anh Kiếm: [Anh biết, nhưng cũng bị dọa một phen, nếu thật sự là con của Từ Nhất Chu, vậy chẳng phải cậu ấy mới 13 tuổi đã làm bố rồi sao? Không biết có phải đối thủ cố tình tìm đến để bôi nhọ cậu ấy không.]
Thấy câu này, Tiêu Hòa nhìn sang cậu bé đang cầm quả bóng bay chơi đùa ở đối diện.
[Chắc không phải đâu, nhìn không giống.]
Mẹo vặt như vậy quá đơn giản, rất dễ làm sáng tỏ, đến lúc đó sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến cậu ta, ngược lại còn có thể thu hút không ít người hâm mộ.
Anh Kiếm: [Có cần đưa cậu bé đi trước không? Anh thấy Từ Nhất Chu trông con mà đầu óc căng ra rồi.]
Nhưng Tiêu Hòa lại nói: [Không phải rất tốt sao? Vừa hay để Từ Nhất Chu cảm nhận một chút cuộc sống thường ngày của em.]
Anh Kiếm: [...]
Tiêu Hòa nhìn Từ Nhất Chu đang bị đứa trẻ nghịch ngợm hành hạ đến đau khổ ở đối diện, không hề có ý định giúp đỡ.
Mới nhiêu đó thôi mà đã vậy?
Bình thường cô phải trông năm đứa một lúc, đứa nào cũng nặng ký.
Lúc này, nhân viên công tác đã chuẩn bị xong thiết bị, dẫn Nguyên Nguyên đến địa chỉ mà cậu bé cung cấp.
Vừa mới lên xe, Từ Nhất Chu nhìn địa chỉ trên tay, nghi hoặc hỏi: "Em trai, nhà em ở tận phía Tây thành phố, sao em lại đến đây?"
Địa điểm phát sóng trực tiếp hôm nay ở phía Đông thành phố, nếu sắp xếp cho con đi học tiểu học, phụ huynh thường sẽ tìm trường ở gần đó, sao lại xa như vậy?
Sau khi định vị, quãng đường thế mà lên đến hai mươi cây số, đi qua gần nửa thành phố.
Nguyên Nguyên ôm quả bóng bay trên tay, nghiêng đầu.
"Bố ơi, nhà chúng ta ở đây mà."
Từ Nhất Chu bị cách xưng hô này làm cho nghẹn họng, nâng cao giọng sửa lại cách xưng hô của cậu bé: "Em trai, nếu em nói vậy thì chúng ta cứ đến đó xem trước nhé."
Nguyên Nguyên cười ngọt ngào: "Vâng, bố."
Từ Nhất Chu: "....."
Không đấu lại được, không đấu lại được.
Ngồi phịch xuống với vẻ mặt bẽ bàng.
Bình luận: [Từ Nhất Chu gọi đứa trẻ là em trai, đứa trẻ gọi Từ Nhất Chu là bố… Hai người cách nhau một thế hệ rồi!]
[Mỗi người gọi mỗi kiểu, không liên quan đến nhau.]
Xe nhanh chóng tiến về địa chỉ mà cậu bé nói, đi vào một khu chung cư.
So với những con hẻm ở phía Đông thành phố, nơi này rõ ràng khá tân tiến, các tòa nhà đều tràn đầy sức sống, chỉ vì mới xây dựng nên những hàng cây bên đường trông khô khốc, một cây cũng chẳng có mấy chiếc lá.