"Nếu Từ Nhất Chu đã muốn đi chạy thông cáo, vậy tham gia thêm mấy cái nữa chắc không sao đâu, bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa trông cậu ta dường như không bị chuyện của đứa trẻ kia ảnh hưởng đến trạng thái."
Còn hoàn toàn ngược lại.
Đến nửa sau của chương trình, trạng thái của Từ Nhất Chu càng ngày càng tốt, lúc phối hợp, Panda còn thầm kinh ngạc.
Tiêu Hòa lại nói: "Thực chất không phải, bây giờ cậu ta bị ảnh hưởng quá sâu, cho nên mới không thể không làm việc."
Nghe vậy, Panda tỏ vẻ nghi hoặc.
"Tôi không nhìn ra."
Tiêu Hòa cười cười.
"Mỗi người biểu hiện khác nhau."
Nói xong, chào tạm biệt nhân viên công tác mới lên xe rời đi.
Từ Nhất Chu còn mong Tiêu Hòa có thể thay đổi chủ ý, nhưng không ngờ mình lại bị đưa thẳng đến cửa nhà, lập tức lo lắng.
Nghe nói những người đại diện khác trong công ty đều để nghệ sĩ liên tục vào đoàn phim, không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn có thể đóng nhiều phim cùng một lúc, quay nhiều tác phẩm.
Nhưng Tiêu Hòa lại khác.
Mỗi lần chỉ cho cậu ta nhận một phim, hơn nữa thời gian nghỉ giữa các tác phẩm rất dài.
Cậu ta vừa tính toán, một năm tính cả thời gian nghỉ cũng chỉ có thể đóng hai bộ phim, so với nhiều diễn viên năng suất thì quả thực ít ỏi đáng thương.
"Ôi, cứ thế này thì bao giờ em mới có thể trở thành ảnh đế đây?" Cậu ta buồn bã nói.
Tiêu Hòa nhìn Từ Nhất Chu.
Tuổi của Từ Nhất Chu thực ra không lớn, cộng thêm ngũ quan thanh tú, trông giống như chưa thành niên, lúc này thở dài lo lắng có cảm giác trẻ con giả vờ làm người lớn.
"Cậu mới chính thức ra mắt được bao lâu đã muốn lấy ảnh đế rồi?"
Nếu tính từ lần đầu tiên cậu ta xuất hiện trên màn ảnh rộng thì cũng mới chỉ hơn một năm, trong giới giải trí được coi là tân binh chính hiệu.
"Nhưng em đã nghĩ như vậy từ năm bảy tuổi rồi." Từ Nhất Chu nói.
"Cùng tuổi với cậu bé hôm nay?"
"Vâng."
Từ Nhất Chu gật đầu, trong đôi mắt trong veo sáng ngời hiếm khi lộ ra vài phần ưu sầu.
"Bảy tuổi, thực ra đã biết rất nhiều chuyện rồi."
Nói xong, lại thở dài.
Trong số những người do Tiêu Hòa dẫn dắt, Từ Nhất Chu vẫn luôn là người lạc quan nhất, bình thường tính cách ngốc nghếch thường khiến người ta đau đầu, bây giờ như vậy, ngược lại khiến người ta lo lắng.
"Cậu không sao chứ? Có muốn ra ngoài giải khuây không?"
Từ Nhất Chu buồn bã lắc đầu.
"Không cần đâu, nhiều năm như vậy, em đã học được cách tự điều chỉnh rồi."
Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
"Alo? Là giám sát viên sao? Nghiêm Tu Quần bây giờ vẫn đang tăng ca ở nhà máy à? Làm phiền quay năm sáu video gửi cho tôi."
"Tôi vừa nhớ ra một số chuyện buồn, xem video của cậu ta có thể vui vẻ một chút."
"Được, cảm ơn anh."
Nói xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Hòa, cả người đã thoải mái hơn nhiều, trên mặt mang theo nụ cười mong đợi.
"Bây giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi."
Tiêu Hòa: "....."
Quả nhiên, niềm vui đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
"Đã quay rồi thì quay thêm vài cái nữa đi, tích trữ lại, phòng ngừa bất trắc." Cô nhắc nhở.
Đã xây rồi thì xây thêm chút nữa cũng không sao.
Vài ngày tiếp theo, Từ Nhất Chu không có việc làm, cậu ta rõ ràng có chút lo lắng, có thể thấy được từ những video liên tục gửi cho Tiêu Hòa.
Toàn bộ là những đoạn Nghiêm Tu Quần đạp máy khâu.