Tiêu Hòa cười cười, không nói gì.
Cô làm sao mà không căng thẳng được?
Diễn xuất của Từ Nhất Chu tệ đến mức nào, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, chỉ sợ lát nữa cậu ta không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì sẽ dọa chết người.
Ưu điểm duy nhất là, nhân vật mà Tiêu Hòa chọn cho cậu ta quả thực có rất nhiều chỗ chiếm cảm tình của người хеm.
Chỉ cần Từ Nhất Chu có thể nắm bắt được thì không thành vấn đề.
Hiện trường chuẩn bị xong, đạo diễn ra lệnh.
"Bắt đầu!"
Trong khung hình, Từ Nhất Chu mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng trông rất ngây ngô, không khác gì học sinh trung học bình thường, cậu ta cúi đầu đi đường, có vẻ là người có tính cách hướng nội và trầm lặng.
Diễn xuất của cậu ta vẫn không tiến bộ được bao nhiêu, đứng ở góc độ của Tiêu Hòa có thể thấy rõ ràng.
Mặc dù đã cố gắng diễn hết sức, nhưng vẫn tỏ ra ngốc nghếch và vụng về.
Nhưng may thay, đặc điểm của nhân vật này chính là ngốc nghếch!
Diễn xuất tệ hại của Từ Nhất Chu, quả thực là trúng đích!
Kết thúc cảnh quay, đạo diễn gật đầu hài lòng.
"Tốt lắm, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn."
Tâm trạng căng thẳng của Tiêu Hòa lập tức thả lỏng.
Thành công rồi!
Đạo diễn chỉ vào màn hình, rất vui mừng nói: "Đặc biệt là biểu cảm ngốc nghếch này, diễn quá tuyệt."
Tiêu Hòa: ...
Phải không?
Liếc nhìn Từ Nhất Chu trong màn hình, cậu ta đang ngồi trên sân thượng, khí chất nhu nhược đặc biệt khiến cả người cậu ta trông rất ngoan ngoãn, ngay cả sợi tóc dựng ngược trên đầu cũng rất đáng yêu.
Nhưng những người quen thuộc với cậu ta đều biết, thực ra cậu ta đang ngẩn người.
Tiêu Hòa thầm nói: "Chắc đây là diễn xuất theo bản năng nhỉ?"
"Còn cảnh này nữa! Muốn diễn tốt vai một người diễn xuất kém không dễ đâu, Từ Nhất Chu lại có thể nắm bắt được một cách chính xác! Quả là thiên tài! Thiên tài!"
Đạo diễn không ngớt lời khen ngợi.
Tiêu Hòa: gật đầu, mỉm cười, không nói gì.
Nói ra thì ông có thể không tin.
Cái này...
Cũng là diễn xuất theo bản năng.
Hai ngày sau, đoạn phim ngắn của chương trình cuối cùng cũng quay xong.
Lúc đóng máy, Từ Nhất Chu vẫn còn căng thẳng, vẻ mặt sợ sệt nhìn đạo diễn.
"Đạo diễn, thực sự có thể phát sóng chứ? Ý tôi là, có thể xem tôi trên tivi không?"
Đứa trẻ này thèm quá rồi.
Vào nghề ba năm, chạy nhiều đoàn phim như vậy mà cậu ta vẫn như người mới, chưa có một cảnh diễn nào được phát sóng chính thức.
Đạo diễn gật đầu.
"Tất nhiên là có thể, đến lúc đó cậu ở nhà canh, chắc chắn sẽ phát! Chỉ là phần lớn cảnh quay của cậu đều nằm trong phim ngắn ngoại truyện, trong chương trình chính thức chỉ có quái vật tóc xanh, sẽ không lộ mặt, hy vọng cậu đừng để bụng."
"Không để bụng! Không để bụng!"
Chỉ như vậy thôi mà Từ Nhất Chu đã vui mừng khôn xiết, khuôn mặt tràn đầy nụ cười mong đợi, thích thú vô cùng.
"Chỉ cần có thể phát sóng là tôi thỏa mãn rồi."
Nghe vậy, đạo diễn không khỏi có chút nghi hoặc.
Trước đây khi quay chương trình, đa số đều là những diễn viên như Nghiêm Tu Quần, yêu cầu càng nhiều cảnh quay càng tốt.
Người không yêu cầu tăng cảnh quay, chỉ cần được lên tivi là vui mừng như Từ Nhất Chu, thường chỉ thấy ở những người mới vào nghề.
"Nghe người đại diện nói cậu đã ra mắt được ba năm rồi, vậy mà vẫn có thể giữ được tấm lòng ban đầu, chỉ cần được lên tivi là vui mừng như vậy, thật không dễ dàng."