Không ngờ Từ Nhất Chu lại lắc đầu.
"Tôi không có bố."
Mấy người lập tức ngẩn người, áy náy nhìn cậu ta.
"Xin lỗi, là mất rồi sao? Tôi không biết..."
Từ Nhất Chu: "Không phải, tôi vốn không có bố, không phải mất cũng không phải ly hôn."
Những người khác chớp mắt, đầy vẻ nghi hoặc.
Sao lại có người không có bố được?
"Vậy mẹ cậu thì sao?"
Nhắc đến vấn đề này, Từ Nhất Chu càng khó xử hơn, do dự nói: "Tôi không biết... Bà ấy hẳn là không quan tâm đến tôi."
Cậu ta vừa dứt lời, Ôn Khả Khả vội xen vào: "Cậu đã tìm bà ấy chưa? Có những bậc phụ huynh chỉ là sĩ diện, không tiện cúi đầu trước con cái nhưng chỉ cần cậu chủ động bước ra bước đầu tiên, họ sẽ đến ngay."
"Thật sao?"
Ôn Khả Khả kiên định gật đầu: "Trước đây tôi đều làm như vậy, nũng nịu một chút, giả vờ đáng thương, vấn đề lớn đến mấy cũng có thể giải quyết."
Nghe vậy, vẻ mặt Từ Nhất Chu càng thêm do dự.
"Với bà ấy... Tôi không biết, chưa thử bao giờ."
Nghe vậy, Hoắc An liếc cậu ta một cái, hận sắt không thành thép nói: "Bình thường cậu tương tác với người hâm mộ không phải rất tốt sao? Học theo đi, hôm nay thử xem."
Bọn họ không ngừng bày mưu tính kế, hy vọng có thể chuyển sự chú ý của Từ Nhất Chu ra khỏi tin đồn, sau đó nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Từ Nhất Chu nghe xong lời bọn họ, bắt đầu rục rịch.
Nghĩ kỹ lại, hình như cậu ta chưa từng cầu xin ai.
Thân phận và địa vị của đối phương khác nhau, cần một bậc thang để xuống là chuyện bình thường, cậu ta chỉ cần đưa ra bậc thang đó là được.
Lại qua mấy ngày nữa.
Tiêu Hòa liên lạc với hơn mười nhà phê bình phim nổi tiếng trong ngành, mời họ đến rạp chiếu phim xem Đao Khách, khiêm tốn tiếp thu đánh giá.
Trong thời gian này, thông báo đính chính mà Từ Nhất Chu đăng tải không có hiệu quả mấy, tin đồn vẫn rầm rộ trên mạng.
Bên ngoài không ngừng đồn đoán.
Trong tình huống này, hơn mười nhà phê bình phim lại đồng ý lời mời.
Hôm đó, Tiêu Hòa cũng dẫn Từ Nhất Chu đến rạp chiếu phim.
Không biết có phải đã điều chỉnh trong mấy ngày nay hay không, cậu ta có vẻ phấn chấn hơn trước, cả người tràn đầy sức sống, không còn ủ rũ nữa.
"Cậu đã thoát ra rồi sao?"
Từ Nhất Chu gật đầu: "Đội trưởng, hôm nay sau khi phim chiếu xong, em muốn đính chính lại tin đồn trước đó."
Tiêu Hòa hơi ngạc nhiên.
"Trước đó không phải đã đính chính rồi sao, không có hiệu quả à? Cậu còn muốn thử lại?"
"Hôm nay không giống, hôm nay nhất định sẽ thành công."
Cậu ta tự tin nói, mắt sáng lấp lánh, sau đó bắt đầu lo lắng vuốt tóc.
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn cậu ta, gật đầu nói: "Được, sau khi kết thúc sẽ cho cậu mười phút."
Từ Nhất Chu vui mừng mỉm cười.
"Cảm ơn đội trưởng!"
Nói xong liền vội vàng đi đến góc tường, đối mặt với bức tường ôn lời thoại.
Rất nhanh, các nhà phê bình phim lần lượt vào rạp.
Đèn trong rạp chiếu phim từ từ tối lại, chính thức bắt đầu chiếu phim.
Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Từ khi phim bắt đầu, cậu ta không ngừng lấy điện thoại ra, mở màn hình như thể đang kiểm tra tin nhắn gì đó.
Nhưng theo thời gian trôi đi, nụ cười và sự tự tin trên khuôn mặt cậu ta biến mất, dần dà trở thành lo lắng và buồn bã.
Cho đến khi phim chiếu xong, Tiêu Hòa thấy trạng thái của cậu ta không ổn.
"Cậu còn muốn đính chính không?"
Từ Nhất Chu lại nhìn điện thoại, nghiến chặt răng, liều chết nói.
"Muốn!"