Bức tranh sơn dầu đã được thay khung mới, được treo ngay ngắn trên bức tường phòng làm việc, đối diện với bàn sách.
Ánh đèn rực rỡ của phòng khách chiếu vào nó, bức chân dung vốn xấu xí dường như cũng trở nên không quá khó coi, thậm chí còn mang theo một thứ ánh sáng gần như thánh khiết.
Cậu ta đi tới xem xét, nhìn kỹ một lúc, sống mũi cay cay.
Từ Nhất Chu lén lau hai giọt nước mắt, sau đó nhớ đến Tiêu Hòa đã nói không cho cậu trốn đi khóc lén, thế là lập tức xoa mặt, quay người chạy lên lầu.
Tiêu Hòa đang xem Giang Diệp và William giành nhau miếng thịt bò cuối cùng.
Giang Diệp bình thường nhìn có vẻ nho nhã, nhưng dùng đũa lại rất thành thạo, gần như từ trong miệng chó giành được miếng thịt bò đó.
Tất cả mọi người đều đói đến mức mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm miếng thịt vượt qua người mình, cuối cùng bị Giang Diệp đặt vào bát của Tiêu Hòa.
Giang Diệp cười ngại ngùng.
"Cô ăn đi."
Ăn đi, tôi vừa giành từ trong miệng chó ra đấy.
Thứ nhất, Tiêu Hòa không chê William.
Thứ hai——
"Thực ra, tôi cũng không đói lắm."
Cô lẩm bẩm một tiếng, đang không biết xử lý tình cảm này như thế nào thì cửa chính lại một lần nữa bị mở ra.
Tiêu Hòa vừa định quay đầu, Từ Nhất Chu đã trực tiếp xông vào ôm chầm lấy cô, nước mắt lưng tròng hét lên một tiếng: "Mẹ ơi!!"
Tiêu Hòa: "..."
Bây giờ mọi người đều thích nhận bố mẹ khắp nơi sao?
Từ Nhất Chu lau nước mắt, ôm chặt Tiêu Hòa nói: "Em thấy bức tranh chị treo trong phòng làm việc rồi, chị lấy về từ lúc nào vậy? Chị tốt với em quá."
Tiêu Hòa mặt không biểu cảm gỡ cậu ta ra khỏi người mình.
"Chỉ là một bức tranh thôi, có gì mà phải làm quá vậy?"
Nhưng Từ Nhất Chu lại tỏ ra rất cảm động, tiến lại gần, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
"Chị còn treo nó trong phòng làm việc nữa! Chị yêu nó, cũng yêu em."
Tiêu Hòa: "Tôi muốn treo bức tranh trong phòng làm việc, ban đêm làm việc buồn ngủ, ngẩng đầu lên nhìn một cái là tỉnh ngủ ngay."
Hơn nữa đã thử qua mấy lần, hiệu quả rất tốt, còn tỉnh táo hơn cả cà phê.
Từ Nhất Chu: "..."
"Mặc kệ, chị chính là đối xử tốt với em!"
Nói xong, lại xông tới ôm cô.
Tiêu Hòa đẩy hai lần, cảm thấy sức lực của Từ Nhất Chu gần đây tăng lên, thế mà không đẩy được cậu ta ra, dứt khoát từ bỏ.
"Thịt đâu? Mang đến chưa?"
Từ Nhất Chu mặt dày cười cười, rõ ràng gan cũng lớn hơn.
"Quên mất rồi."
Cậu ta ôm con gấu bông hình con cừu trong lòng, cười rạng rỡ hơn cả những đám mây trên đó, vui vẻ hỏi: "Khi nào chúng ta xem kịch bản tiếp theo vậy?"
Tiêu Hòa mặt không biểu cảm.
"Không phải cậu nói sau khi Đao Khách kết thúc, cậu sẽ rút khỏi làng giải trí sao?"
"Bây giờ em lại không muốn rút nữa."
Cậu ta cười hì hì, vỗ vỗ con gấu bông trong tay, hào hứng nói: "Em không chờ được nữa rồi!"
Bộ phim Đao Khách có một cái kết khiến khán giả bàn luận hăng say.
Trong phim, sau khi đao khách mất trí nhớ đã đi khắp nơi tìm kiếm, nhất quyết muốn tìm được người nhà của mình. Dưới sự xúi giục của đứa trẻ, hắn cam tâm tình nguyện giúp nó báo thù.
Cuối cùng lời nói dối bị vạch trần, đao khách quay trở lại cái cây đó chờ chết.
Đứa trẻ lén lút đi theo một đoạn đường, loạng choạng hái quả dại cho hắn, giúp hắn lấy nước, tiếng nói hòa cùng gió nhẹ: "Xin lỗi ca ca, nếu đệ báo thù xong mà vẫn còn sống, vậy thì đệ sẽ làm người nhà của ca ca, mãi mãi không rời xa ca ca."