Chung Tử Xuyên phấn khích nhìn mấy con vật nhỏ nhảy nhót, chỉ hận không thể đuổi theo vuốt ve từng con một.
Nhưng cậu ta lại nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiêu Hòa, có chút nghi hoặc.
"Như vậy không tốt sao ạ? Sau này sẽ có rất nhiều bé con huấn luyện cùng chúng ta."
"Nếu là lúc huấn luyện thì tất nhiên là tốt, nhưng mà..."
Lúc đầu Tiêu Hòa mua nơi này là muốn biến nó thành chốn đào nguyên, sau đó dựng hàng rào, không chỉ có thể ngăn chặn tầm mắt tò mò của người khác, mà nếu gặp phải mạt thế còn có thể ngăn chặn zombie.
Nhưng không ngờ nơi này lại có nhiều động vật đến vậy.
Nếu dựng hàng rào, những con vật nhỏ này sẽ không xuống đây được.
Nếu nhẫn tâm, Tiêu Hòa cũng có thể làm được, nhưng vừa rồi bị một đàn thú nhỏ vây quanh, cô lại có chút không nỡ tranh giành nhà cửa với những con vật đó.
"Muốn quy hoạch nơi này thành sân huấn luyện, cần phải thiết kế lại."
Tiêu Hòa vừa lên kế hoạch, Chung Tử Xuyên đã không kịp chờ đợi đi về phía sườn đồi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy lợn rừng nhỏ, kích động đến quên cả trời đất.
Đợi cậu ta đi rồi, Hoắc An và những người khác mới đến nơi, cùng Tiêu Hòa bàn bạc chuyện huấn luyện.
Đợi một lúc vẫn không thấy cậu ta quay lại.
"Chung Tử Xuyên đâu?"
"Lên núi rồi, ước chừng một lát mới về, các cô cậu bắt đầu huấn luyện trước đi." Tiêu Hòa nói.
Nghe vậy, trong mắt ba người lóe lên ánh sáng, nghiêm trang nói: "Đội trưởng, anh em chúng ta một lòng, huấn luyện cùng huấn luyện, không được thiếu một ai."
Vừa nói vừa nhìn nhau, ngầm hiểu: Là anh em, tuyệt đối không thể chỉ có mình mình chịu khổ!
Có thể kéo thêm được một người thì kéo.
Tiêu Hòa nhìn ra ngay suy nghĩ trong lòng bọn họ, bình tĩnh nói: "Chung Tử Xuyên đuổi theo lợn con, nếu bị lợn mẹ phát hiện, nó có thể đuổi theo cậu ta mười cây số, cường độ huấn luyện không kém các cậu đâu, hay là các cậu cũng muốn chơi cùng lợn rừng?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người thay đổi, liên tục lắc đầu.
Đùa à.
Trước đây bị Tiểu Quai đuổi, mặc dù nhìn thì thấy đáng sợ, nhưng lâu dần sẽ phát hiện ra Tiểu Quai rất có chừng mực, nó chưa bao giờ thực sự ra tay với bọn họ.
Nhưng mấy con lợn rừng trên núi thì không khác.
Bọn chúng có nanh dài và nhọn, một khi bị chọc giận sẽ lao tới như điên.
Đó không phải là chơi.
Mà là nghịch dại.
Ba người nhanh chóng mặc đồ tăng trọng, chạy mất dép, sợ bị Tiêu Hòa ném vào ngọn núi bên cạnh cho huấn luyện cùng lợn rừng.
"Mặc dù đã đổi chỗ mới nhưng sao tôi lại cảm thấy nơi này còn đáng sợ hơn trước nhỉ?" Hoắc An căng thẳng nói.
Trước đây thứ đáng sợ nhất là Tiểu Quai, nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Còn bây giờ lại có thêm nhiều loài động vật nguy hiểm.
Ngoài lợn rừng, ai biết trong khu rừng rộng lớn kia còn ẩn chứa nguy hiểm gì nữa?
"Nếu chúng ta phạm lỗi, đội trưởng có ném chúng ta vào rừng không?" Ôn Khả Khả quay đầu nhìn ngọn núi phía sau.
Cô ấy không muốn chơi với lợn rừng.
Thấy họ lo lắng, Từ Nhất Chu cười nói: "Các cậu căng thẳng quá rồi, đội trưởng sao có thể đối xử với chúng ta như vậy được?"
Hoắc An quay đầu, ánh mắt chân thành nhìn cậu ta: "Không thể sao?"
Ôn Khả Khả: "Cậu chắc chắn không thể sao?"
Từ Nhất Chu: "..."
Cẩn thận suy nghĩ một chút, không biết nhớ ra chuyện gì, sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, âm thầm tăng tốc độ chạy lên trước, cách ngọn núi phía sau càng xa càng tốt.