Đẩy cánh cửa hé mở, phòng khách và phòng ngủ cũng rất lộn xộn.
Bàn ghế ngổn ngang, bình trà bị ném xuống đất vỡ thành mấy mảnh, quần áo trong tủ đều bị lôi ra vứt trên sàn, giống như có người đang tìm kiếm thứ gì đó, ngay cả giường cũng bị lật lên.
"Chung Tử Xuyên!"
Tiêu Hòa hét lên một tiếng, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
Có chuyện rồi.
Nhưng Chung Tử Xuyên thường ngày rất ngoan ngoãn, hầu như không giao du với người lạ, người quen chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao lại gặp phải chuyện như vậy?
Người xông vào hẳn không chỉ có một người, hơn nữa còn lái xe đến.
Không phải trộm vặt.
Cũng không phải nhận nhầm người.
Mà là xông vào, lục tung một lượt rồi rời đi.
Vậy thì Chung Tử Xuyên đâu?
Bị bọn họ bắt đi rồi sao?
Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa nhanh chóng đến sân sau, quả nhiên nhìn thấy một loạt dấu chân lộn xộn rời khỏi đây, hướng đến là...
Đăng Lâu Sơn.
Đăng Lâu Sơn nổi tiếng hiểm trở, hơn nữa đường rừng phức tạp, rất dễ bị lạc đường, ngay cả những người đi phượt bình thường cũng rất ít khi vào.
Nhìn từ loạt dấu chân này, Chung Tử Xuyên hẳn là phát hiện có người xông vào nhà nên đã chọn cách vội vã chạy trốn.
Nhưng sau đó đám người kia cũng đuổi theo cậu ta.
Trên người cậu ta rốt cuộc có thứ gì mà có thể khiến người khác mạo hiểm vào núi như vậy?
Tiêu Hòa vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng bấm gọi một vài cuộc điện thoại.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi dừng lại trước cửa nhà Chung Tử Xuyên.
Tiêu Hòa nhanh chóng thông báo tình hình.
Vị cảnh sát lớn tuổi mặc đồng phục tay cầm giấy bút, ghi chép được một nửa thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
"Cô nói người mất tích tên là Chung Tử Xuyên? Là minh tinh sao?"
Tiêu Hòa gật đầu.
"Tối hôm qua còn gọi điện cho cô? Sau đó còn liên lạc nữa không?"
"Trước khi đến đây tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại, không ai nghe máy, vừa nãy thấy điện thoại rơi trên sàn phòng ngủ." Tiêu Hòa rất bình tĩnh nói: "Chung Tử Xuyên không phải là người đột nhiên mất tích, tôi nghi ngờ cậu ấy đã trốn vào ngọn núi đó theo cửa sau."
Nghe vậy, cảnh sát ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Chưa kịp nói gì, hai cảnh sát mặc thường phục khác đã kiểm tra khắp phòng, đi tới lắc đầu với cảnh sát lớn tuổi kia, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Hòa chú ý đến hành động của họ.
Cảnh sát lớn tuổi giải thích: "Không có gì, hai người họ có nhiệm vụ riêng, chỉ đi theo xem thôi. Chuyện này do tôi phụ trách, cô lát nữa về đồn cảnh sát với chúng tôi để điều tra, sau đó cảnh sát sẽ cử người đến lấy lời khai, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sớm tìm thấy người."
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc vẫn nói: "Tôi nghi ngờ những người xông vào có thể mang theo vũ khí."
Chung Tử Xuyên đã được huấn luyện, nếu chỉ là một hoặc hai tên côn đồ bình thường, cậu ta có thể tự mình chế ngự, căn bản không cần chạy vào trong núi sâu nguy hiểm.
Trước đó cậu ta đã đích thân nói trong chương trình, dãy núi đó rất nguy hiểm, bảo nhân viên công tác và khách mời tuyệt đối không được đi vào.
Nếu không phải bất đắc dĩ, tại sao cậu ta lại xông vào trong đó?
Nghe vậy, cảnh sát già nhìn cô, ngạc nhiên vì người trẻ tuổi trước mắt gặp phải chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, còn có thể phân tích tình hình tại hiện trường.