Anh ta vừa nói vừa kích động vung tay múa chân, trên khuôn mặt vốn chất phác hiền lành nở nụ cười phấn khích.
"Diệp Lão Tam!"
Tiêu Hòa hét lên một tiếng.
Người nông dân đứng cách đó không xa lập tức biến sắc, động tác ăn mừng dừng lại giữa chừng, quay đầu nhìn thấy Tiêu Hòa, lập tức tắt điện thoại vệ tinh, nhét vào chiếc túi to đeo bên người.
Lúc này, Tiêu Hòa đã đi tới, ánh mắt lướt qua người anh ta.
Có lẽ vì cô xuất hiện quá đột ngột, Diệp Lão Tam cố gắng tỏ ra vẻ chất phác thật thà như thường ngày, nhưng vì quá căng thẳng nên trông có vẻ không giống lắm, biểu cảm méo mó.
"Là cô à, cô Tiêu Hòa, cô cũng vào núi sao?"
Tiêu Hòa gật đầu: "Anh mới xuất viện mà, sao cũng vào đây?"
Diệp Lão Tam cúi đầu, gãi gãi gáy, vẻ mặt thật thà nói: "Tôi không yên tâm về Chung Tử Xuyên, cậu ta một mình chạy vào Đăng Lâu Sơn, phía sau còn có bốn kẻ xấu đuổi theo, tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện nên vừa khỏi bệnh là lập tức vào đây."
Lúc này anh ta đã bình tĩnh lại, nhập vai thành một người nông dân chất phác, trên người dính rất nhiều bùn đất.
Trước đó rõ ràng đã đến bệnh viện một chuyến, không biết nghĩ thế nào mà bộ quần áo này cứ như dính chặt vào người, không xuống ruộng nhưng bùn đất ngày càng nhiều.
Có vẻ như anh ta rất sợ người khác không biết mình làm ruộng.
"Những người khác đâu?" Tiêu Hòa hỏi.
"Tôi không thấy, tôi tự mình vào đây." Diệp Lão Tam căng thẳng nhìn Tiêu Hòa: "Nếu chúng ta đã gặp nhau, vậy thì cùng đi nhé?"
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, bước tới.
Lúc đi ngang qua Diệp Lão Tam, cô đột nhiên đưa tay lại gần túi của anh ta.
Thấy động tác của cô, Diệp Lão Tam sợ đến cứng người, thấy cô chỉ kéo khóa lại, anh ta mới từ từ thả lỏng.
"Túi của anh chưa kéo khóa." Tiêu Hòa nói.
"Đúng, đúng vậy."
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên trán Diệp Lão Tam đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh ta căng thẳng đưa tay lên lau, rồi nhanh chân bước về phía trước, vừa đi vừa nói: "Chúng ta phải nhanh chân lên, không biết trước khi trời tối có tìm được người không."
Rất nhanh, anh ta phát hiện ra nỗi lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.
Lúc này, Tiêu Hòa như thể đã được giải trừ phong ấn, tốc độ tiến lên của cô nhanh đến kinh ngạc, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại vô cùng vững vàng, thậm chí hơi thở cũng không hề rối loạn.
Mới đi được một lúc, Diệp Lão Tam đã có chút đuối sức.
Trước đây, anh ta đã từng nghe nói người đại diện Tiêu Hòa này rất lợi hại, thể lực vượt xa người thường, mấy ngày trước cùng nhau cứu hộ, anh ta còn cho rằng đó là lời đồn thổi bên ngoài.
Không ngờ, những lời đồn đó vẫn còn quá bảo thủ.
Thể lực như vậy không phải là vượt xa người thường.
Mà căn bản không phải là người.
Anh ta vẫy tay, định nghỉ ngơi một lát, bỗng thấy Tiêu Hòa phía trước dừng bước, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"Đến đây."
Diệp Lão Tam vội chạy tới, xuyên qua hai cây thông khổng lồ, đột nhiên nhìn thấy một người đầu đầy máu nằm trên lá rụng.
Là Ngụy Đồ!
Anh ta vẫn mặc bộ đồ như trước, nhưng mũ đã không thấy đâu, chiếc khẩu trang luôn đeo trên mặt cũng không còn, để lộ ra một khuôn mặt thô kệch nhưng trên má lại có những vết bầm tím rõ ràng.
Như thể bị ai đó đấm mạnh một cú.
Đầu bị đánh mạnh, máu làm tóc dính vào nhau, trên mặt cũng bê bết máu, trông rất thảm.
Còn tảng đá đánh vào đầu anh ta thì nằm ngay bên cạnh.