Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, anh Kiếm vội vàng đi tới.
"Chung Tử Xuyên không sao chứ?"
"Chỉ là thuốc mê, đã đưa đi cấp cứu rồi." Tiêu Hòa liếc nhìn hướng phòng bệnh: "Cô ta thế nào?"
Anh Kiếm cười đắc ý.
"Muốn tìm cơ hội bỏ trốn nhưng bị anh chặn lại, bây giờ vẫn còn ở bên trong."
Cảnh tượng này làm Kim Thành và những người khác không hiểu gì cả.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tiêu Hòa, tại sao cô lại nói còn có người thứ tư?"
Tiêu Hòa nói: "Câu hỏi này phải hỏi Diệp Lão Tam rồi."
Nghe vậy, mọi người vội nhìn anh ta.
Người nông dân chất phác mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, vẻ mặt hoảng loạn, liên tục xua tay.
"Hỏi tôi gì chứ? Tôi không biết gì cả?"
Tiêu Hòa không lãng phí thời gian với anh ta, trực tiếp nói: "Bởi vì anh là phóng viên giải trí Diệp Sơn của đài Vừa Đi Vừa Xem. Đã theo dõi nhà Chung Tử Xuyên một tuần, bài báo đầu tiên đưa tin Chung Tử Xuyên bị bắt cóc, chính là do anh viết."
Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Diệp Lão Tam.
Thấy ánh mắt đối phương né tránh, cô tiếp tục nói: "Sau đó anh trà trộn vào đội cứu hộ, nhân cơ hội chụp không ít ảnh, lại liên tục đăng tải một số bài viết về hoạt động cứu hộ."
Nghe vậy, anh Kiếm mở to mắt.
Những ngày gần đây, anh ta vẫn luôn liên lạc với những người ở đài tin tức, hy vọng tìm ra được phóng viên đưa tin đó, nhưng đối phương lại nói rằng không tìm thấy người.
Thì ra, anh ta đã chạy đến đội cứu hộ.
Hơn nữa còn ở ngay bên cạnh mình!
Đến nước này, Diệp Lão Tam mới chịu thả lỏng, cười một cái, khuôn mặt đen nhẻm không còn vẻ chất phác mà trở nên tinh ranh.
"Cô phát hiện ra từ khi nào?"
"Ngày thứ hai lúc cứu hộ, khi anh trả lời phỏng vấn đã phối hợp rất ăn ý với phóng viên của Vừa Đi Vừa Xem, hỏi một đáp mười, trôi chảy như đã chuẩn bị từ trước. Hơn nữa, tư thế cầm micro của anh giống hệt thói quen nghề nghiệp của phóng viên."
Phóng viên giải trí có cách cầm micro rất đặc biệt.
Phải đảm bảo logo trên micro chĩa vào ống kính, nhưng không được che mặt mình hoặc người được phỏng vấn, vì vậy micro thường được đặt ở cùng một vị trí.
Hôm đó khi phỏng vấn, Diệp Lão Tam đứng giữa một đám dân làng, anh ta là người duy nhất có động tác chuẩn mực và thành thạo.
Lúc đó Tiêu Hòa đã thấy kỳ lạ.
"Còn có quần áo, nếu nói ngày đầu tiên anh không kịp thay quần áo thì có thể hiểu được, nhưng tại sao những ngày tiếp theo vẫn không thay? Hơn nữa rõ ràng là đang cứu hộ nhưng vị trí những đốm bùn trên ống quần lại thay đổi, giống như mỗi ngày đều bổ sung thêm, sợ người khác không biết anh đang làm ruộng à."
Nghe vậy, Diệp Sơn giật mình: "Cái đó mà cô cũng phát hiện ra được sao?!"
Để đóng tốt vai diễn này, anh ta thực sự đã bôi bùn lên ống quần mỗi ngày, chỉ vì củng cố hình tượng của mình.
Đây là kỹ thuật ngụy trang mà anh ta đã dùng nhiều năm khi làm phóng viên, nhưng không ngờ những thay đổi nhỏ nhặt như vậy, Tiêu Hòa đều có thể phát hiện ra.
Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Tôi nhớ anh đã nói, chiều hôm qua anh một mình vào núi. Khi gặp tôi, anh có nói Chung Tử Xuyên bị bốn tên côn đồ đuổ chạy vào Đăng Lâu Sơn, anh không yên tâm về sự an toàn của cậu ấy. Ngay cả cảnh sát cũng không rõ có bao nhiêu kẻ săn trộm, sao anh lại biết được?"
"Hôm đó có phải anh đã chụp được ảnh không?"