Quảng trường nằm ở trung tâm càng là nơi tập trung đông đúc.
Bất kể nam nữ già trẻ ều đi thành từng nhóm hai ba người, vừa hóng gió vừa trò chuyện.
Ngoài mấy đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, bên rìa quảng trường còn có hai nghệ sĩ đường phố đang trình diễn, tiếng hát trong trẻo truyền đi rất xa, thu hút không ít người đi đường dừng lại xem.
Tiêu Hòa dẫn Triều Nhan đi tẳhng đến trung tâm quảng trường, quan sát những người xung quanh.
Triều Nhan mặc một chiếc áo khoác dày, tò mò ngó nghiêng: "Chúng ta đến đây làm gì ạ?"
Tiêu Hòa không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Khoảng thời gian cô không lên sân khấu, các kỹ năng cơ bản vẫn còn chứ?"
Triều Nhan nghi hoặc trả lời: "Ngày nào em cũng tập."
Mặc dù nửa năm trước vì lý do sức khỏe mà cô ấy không còn lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng ý định muốn nhảy múa vẫn không thay đổi.
Mỗi sáng thức dậy, cô ấy đều tập luyện các kỹ năng cơ bản vài lần, việc học các động tác múa cũng không dừng lại.
Tiêu Hòa gật đầu, chỉ vào quảng trường đông đúc trước mắt: "Hôm nay, nhiệm vụ của cô là múa một điệu múa ở đây."
"Nhảy ở đây?!" Triều Nhan kinh hoàng mở to mắt, sợ hãi nhìn những người xung quanh.
"Nhưng, ở đây có rất nhiều người đang xem..."
"Trước đây trên sân khấu không phải còn có nhiều người hơn sao?"
"Trước đây là trước đây, bây giờ không giống..."
Cô ấy cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt nhút nhát.
Bây giờ cô ấy không giống như trước đây.
Phan Hồng đã nói không ai muốn xem một người béo múa, khán giả chỉ thấy buồn nôn.
Kể từ khi nghe câu nói này, cô ấy không bao giờ múa trước mặt mọi người nữa.
Huống chi, bây giờ ở đây còn có rất nhiều người.
Tiêu Hòa nhìn ra ngay suy nghĩ của Triều Nhan.
Sau thời gian tập luyện này, Triều Nhan thực ra đã gầy đi khá nhiều, chỉ là thân hình hơi mũm mĩm, không thể gọi là béo được nữa.
Nhưng Tiêu Hòa phát hiện ra một vấn đề khác ở cô ấy.
Triều Nhan quá tự ti.
Bị Phan Hồng chèn ép trong thời gian dài khiến cô ấy hoàn toàn mất tự tin vào bản thân.
Không có tự tin, làm sao có thể nhảy múa?
Làm sao có thể đứng trên sân khấu?
Bước thứ hai, chính là giúp cô ấy lấy lại sự tự tin.
Thấy cô ấy vẫn do dự không quyết, Tiêu Hòa nói: "Thử xem, có lẽ cô sẽ có được kết quả bất ngờ."
Triều Nhan cúi đầu, liên tục lùi về phía sau, tiếng trống lui quân trong lòng cô ấy không phải dạng vừa.
Tiêu Hòa thấy vậy lập tức cau mày, lạnh lùng nói: "Không đi thì tôi sẽ bỏ cô ở công viên ở cùng hamster ba ngày ba đêm."
Vừa dứt lời, Triều Nhan hoảng sợ nói.
"Em đi! Em đi ngay!"
Nói xong, lập tức đi về phía trung tâm quảng trường.
Tiêu Hòa: "..."
Những nghệ sĩ này sao thế?
Toàn là mấy người ăn cứng không ăn mềm.
Cô nhìn Triều Nhan đi vào giữa đám đông, không khỏi cũng căng thẳng theo.
Có thành công hay không, phải xem hôm nay.
Triều Nhan đứng giữa đám đông, hận không thể chui cả người vào trong quần áo.
Cô ấy đã nửa năm không gặp nhiều người như vậy, huống chi còn phải múa trước mặt họ.
Nếu múa không tốt, liệu có bị mọi người chế giễu như Phan Hồng nói không?
Triều Nhan trong lòng hoảng loạn, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa, thấy đối phương vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định truyền đến.
Cô ấy cắn răng, cởi áo khoác, để lộ chiếc váy múa màu vàng nhạt phong cách thời Đường bên trong.
Vì trước đó Tiêu Hòa không nói phải làm gì, cô ấy chỉ tùy tiện lấy một chiếc trong tủ, ngay cả tóc cũng không chải, tóc dài ngang eo, gió thổi qua, tóc và dải lụa ở eo cùng bay lên.