Từ Nhất Chu nhìn thì hiền lành vô hại, cơ thể yếu ớt, nhưng lực đạo này lại làm cậu ta thoải mái đến mức giãn cơ mặt, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Nhưng cường độ như vậy, thợ mát xa chỉ kiên trì được nửa phút đã phải chịu thua.
Ba người thợ mát xa ngồi cạnh nhau thở hổn hển.
Từ Nhất Chu ngồi dậy, cười rất ngây thơ:
"Xin lỗi, tôi đóng phim hành động thường dùng nhiều sức, đã lâu rồi không đi mát xa. Các anh còn thợ mát xa nào khác không? Vai trái đã mát xa xong rồi, bây giờ đến vai phải."
Ba người thợ mát xa nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng bò dậy chạy mất.
Quản lý: "....."
Khuôn mặt Từ Nhất Chu cực kỳ vô tội: "Sao họ lại bỏ đi?"
Quản lý giật giật khóe miệng: "Tôi... đi tìm thợ mát xa mới cho cậu, cậu đợi một lát."
Nói xong vội vàng đi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi phòng mát xa, bộ đàm lại vang lên, lại là số phòng của Tiêu Hòa.
Nhìn thấy dãy số này, trong lòng quản lý lập tức có một dự cảm không lành.
Cô ta nhanh chóng bắt máy: "Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"
Trong điện thoại, Tiêu Hòa nói: "Hạt dẻ các bạn vừa mang đến rất ngon."
"Cảm ơn lời khen của cô..."
Cô ta còn chưa nói hết lời, Tiêu Hòa lại nói: "Có thể mang thêm một trăm cân nữa không?"
"Cái gì?!"
Quản lý không kìm được nâng cao giọng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trừng to mắt.
Vừa nãy bọn họ không phải mới vừa mang một trăm cân đến đó sao?
Mới chưa đến một tiếng, sao lại muốn nữa?
Hơn nữa, mở miệng là một trăm cân, chẳng phải là muốn dọn sạch toàn bộ hàng tồn kho của khu nghỉ dưỡng à?
Quản lý nhịn sự kinh ngạc, nói: "Thưa cô, khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian hiện đang thực hiện chính sách tiết kiệm, cấm lãng phí, mong cô hãy ăn hết rồi gọi thêm."
Tiêu Hòa: "Tôi ăn hết rồi mà."
Nghe vậy, quản lý không thể từ chối nữa, chỉ có thể đồng ý.
"Được, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người mang đến, cô đợi một lát."
"Cảm ơn."
Tiêu Hòa lịch sự cảm ơn, lại nói: "Khi đến thì tiện thể gọi luôn nhân viên vệ sinh mang vỏ hạt đi luôn nhé, tôi đã đóng gói sẵn rồi."
Cúp điện thoại, quản lý vội vã sắp xếp thợ mát xa mới cho Từ Nhất Chu, sau đó gọi thêm hai nhân viên công tác, đẩy một trăm cân hạt óc chó, một lần nữa đến phòng của Tiêu Hòa.
Quản lý cũng đi theo.
Cô ta không tin.
Mới chưa đến một tiếng, Tiêu Hòa làm sao có thể ăn hết một trăm cân hạt óc chó?
Ngay cả máy móc cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy.
Gõ cửa phòng.
Tiêu Hòa vừa mở cửa, bọn họ đã nhanh chân đi vào.
Số hạt óc chó trước đó đưa vào chất thành đống như núi, lúc này đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mấy cái túi lớn đặt ở đó, mở ra xem, bên trong toàn là vỏ hạt óc chó và giấy gói.
Quản lý không tin, mở ra kiểm tra kỹ càng một lần.
Không chỉ toàn là vỏ hạt óc chó, mà còn được tách sạch sẽ, không còn sót lại một chút thịt quả nào, ngay cả nhà máy có máy móc tiên tiến nhất trên thị trường hiện nay thấy rồi cũng phải chịu thua.
Lúc quản lý nghe điện thoại chỉ thấy kinh ngạc, bây giờ đã hoàn toàn biến thành chấn động.
Đây là điều mà con người có thể làm được sao?
Cô ta nhìn kỹ rồi quay đầu nhìn Tiêu Hòa, không nhịn được hỏi: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Vẫn chưa no à?"
Tiêu Hòa cười cười: "No một nửa, ăn hết số hạt mọi người vừa mang đến chắc là cũng gần no rồi."