Cô ta đã nhận một hơi hơn mười khoản tiền đặt cọc của các hoạt động, nếu Hạ Tri Nam không đi, đến lúc đó sẽ phải đền gấp mười lần.
Chỉ có thể dỗ dành cậu bé trước, lừa được người đến đó rồi tính sau.
"Đúng là phiền phức, đợi chạy xong mấy hoạt động này thì trả lại nó, tránh cho nó bị gì ở chỗ mình."
Thời gian còn lại không nhiều, kiếm được thêm một chút thì là một chút.
Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng đi tới phòng bếp, lấy một hộp kem trong tủ lạnh ra, đi lên tầng đến trước cửa phòng Hạ Tri Nam, nở nụ cười gõ cửa.
"Nam Nam, mẹ đến xin lỗi con, là mẹ không tốt, con mở cửa ra đi."
Gọi một tiếng, bên trong không có một chút động tĩnh nào.
Cô ta vặn tay nắm cửa, kinh ngạc phát hiện cửa không khóa.
Đi vào xem, không có ai, Hạ Tri Nam không có trong phòng.
"Người đâu rồi?"
Cô ta nhanh chóng tìm khắp các phòng khác trong nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tri Nam.
Đã mười hai giờ rồi.
Một đứa trẻ chín tuổi có thể đi đâu được?
Chẳng lẽ bỏ trốn rồi sao?
Sắc mặt Thi Ánh Đan tái xanh, cô ta hoảng hốt, vội vàng đi ra ngoài.
"Tiền đã nhận rồi, chương trình cũng đã bàn xong, thằng bé còn muốn chạy đi đâu nữa?"
Lúc này đã là đêm khuya, trên phố không một bóng người.
Thi Ánh Đan bồn chồn đi đi lại lại, đang nghĩ xem có nên liên lạc với cô nhi viện không thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia sáng ở sân sau.
Nơi đó là kho chứa đồ, bình thường cô ta ít khi đến, nhưng bây giờ lại có ánh sáng.
Cô ta vội vàng đi tới, nhưng phát hiện ra tia sáng đó không phải đèn đường, mà là phát ra từ khe cửa tầng hầm.
Ánh sáng màu vàng rất yếu ớt, nếu là ban ngày thì căn bản không phát hiện ra được.
Vì bây giờ là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, cho nên dù là ánh sáng nhỏ đến mấy vẫn có thể nhìn thấy ngay.
Hạ Tri Nam ở bên trong sao?
Cô ta vừa nghĩ vừa nhìn qua khe cửa vào bên trong.
Hạ Tri Nam chưa bao giờ thấy ban ngày dài như hôm nay, đợi đến khi trời tối, cậu bé không chờ nổi đã chạy đến tầng hầm.
Anh trai ở tầng hầm là người thân duy nhất của cậu bé.
"Mẹ nói bà ấy sẽ không đưa anh đi bệnh viện, anh ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Cậu bé vẻ mặt lo lắng, những giọt nước mắt ban ngày chưa rơi, lúc này đối mặt với anh trai, từng giọt từng giọt rơi xuống, tâm trạng cuống quít rối bời.
Có vẻ như chỉ có lúc này, cậu bé mới thực sự trông giống một đứa trẻ chín tuổi.
Anh trai Hạ Tri Bắc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé.
"Vậy thì anh không chữa bệnh nữa, nếu không chữa bệnh, mẹ sẽ đối xử tốt với em, sau này em đừng nói đến chuyện chữa bệnh nữa, bà ấy sẽ đưa em về cô nhi viện mất."
Cảm giác bị bỏ rơi rất khó chịu, cậu bé đã từng trải qua rồi, không muốn để em trai cũng phải nếm trải nỗi đắng cay đó.
Nhưng Hạ Tri Nam lại nhanh chóng lắc đầu, nắm chặt tay anh trai, tức giận nói: "Không tốt! Bà ấy không tốt chút nào! Bọn họ đều là người xấu!"
Anh trai suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh thấy, chị gái mới đến rất tốt."
Chị ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Đã hứa với cậu bé sẽ không nói ra bí mật, chị ấy cũng thực sự không nói ra.
Hạ Tri Nam cẩn thận suy nghĩ: "Là người tên Tiêu Hòa sao?"
Cậu bé vội vàng nắm lấy cánh tay anh trai, lo lắng nói: "Chị ấy không phải người tốt, tất cả người lớn đều như vậy, anh ơi, anh đừng để chị ấy lừa!"