Tiêu Hòa:?!
Trước đây không phải còn nói, Phật Nhảy Tường quá phức tạp, mỗi lần làm đều phải mất một hai ngày sao?
Bây giờ sao lại nói làm là làm?
Hạ Tri Bắc ngoan ngoãn nói: "Anh trai làm gì ngon hết ạ."
"Được thôi."
Giang Diệp đồng ý tắp lự, lúc này mới rời đi.
Tiêu Hòa vẻ mặt kinh ngạc, trơ mắt nhìn Hạ Tri Bắc mới đến ngày đầu tiên, đã biến con đường tương lai thành đại lộ thênh thang.
Ăn xong cơm đã là rạng sáng.
Đợi Hạ Tri Bắc tiêu hóa hết thức ăn, đến phòng ngủ mà Tiêu Hòa đã chuẩn bị, đẩy cửa vào là một màu xanh lam đẹp mắt.
Màu chủ đạo trong nhà Tiêu Hòa là màu nhạt, nhưng bức tường trong căn phòng này lại được sơn thành màu xanh lam mà trẻ con thích nhất, trên bàn bày một hàng đồ chơi, đều là những thứ trước đây bọn chúng không dám nghĩ tới.
Trong phòng đặt hai chiếc giường, trên giường là chăn bông mềm mại.
Thật khó tưởng tượng, Tiêu Hòa đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ lúc nào.
"Ngủ trước đi, ngày mai chị đưa em đến công ty, nghĩ xem làm thế nào để đón em trai em đến đây."
Nói xong, Tiêu Hòa tắt đèn, nhẹ nhàng rời đi.
Xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Hạ Tri Bắc đã quen với bóng tối, nhưng nơi này không giống như tầng hầm.
Mặc dù vẫn không thấy năm ngón tay, thế nhưng bóng tối ở đây lại ấm áp.
Chăn ấm áp đắp lên người mềm mại, mọi chuyện xảy ra tối nay cứ như đang nằm mơ vậy.
Cô giáo ở cô nhi viện nói, những đứa trẻ được nhận nuôi thành công sẽ được sống trong căn phòng ấm áp, ở cùng những người thân yêu thương chúng.
Chính là cuộc sống như thế này sao?
Nếu lần đầu tiên mình được nhận nuôi đã gặp chị Tiêu Hòa thì tốt biết bao?
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đưa Hạ Tri Bắc đến công ty.
Tất cả mọi người vây quanh cậu bé, ai nấy nghe Tiêu Hòa giải thích xong cũng thấy kinh ngạc.
"Chị nói hai đứa là anh em sinh đôi?"
Từ Nhất Chu cầm điện thoại, vừa tìm kiếm ảnh của Hạ Tri Nam, vừa đối chiếu với đứa trẻ trước mắt.
"Cho dù là anh em sinh đôi thì cũng quá giống nhau rồi?"
"Em nghe nói Hạ Tri Nam đi ghi hình ở nơi khác, còn nhập viện nữa, không thể nào nhanh như vậy đã xuất hiện ở đây được?" Triều Nhan nhỏ giọng nói.
Hoắc An vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt thành quyền, tức giận nói: "Thi Ánh Đan đúng là không phải người! Vì kiếm tiền, đến cả trẻ con cũng không tha."
Ôn Khả Khả đã sớm khóc nức nở, trực tiếp ôm chầm lấy cậu bé, khóc còn thương tâm hơn cả Hạ Tri Bắc.
"Bé cưng đừng sợ, lần sau chị đánh chết cô ta cho em, là đánh chết theo nghĩa đen luôn."
Hạ Tri Bắc luống cuống đứng đó, anh trai chị gái trước mặt có vẻ đều là người tốt, cậu bé có thể cảm nhận được tình yêu thương của bọn họ bao bọc lấy mình.
Tiêu Hòa đi tới đuổi người.
"Ai có việc thì về tiếp tục làm việc, ai không có việc thì đi theo tôi."
"Đi đâu ạ?"
Tiêu Hòa giơ cao tài liệu vừa mới lấy được trong tay.
Mấy ngày nay cô không rảnh rỗi, liên lạc với không ít người trong ê-kíp chương trình, cuối cùng cũng nắm được hành tung của Thi Ánh Đan.
Sáng nay, cô ta đã đưa Hạ Tri Nam xuất viện.
Vừa mới xuất viện đã chuẩn bị đi tham gia một chương trình phỏng vấn khác.
Tiêu Hòa đã liên lạc với đạo diễn chương trình, Hạ Tri Nam hình như vẫn chưa biết anh trai mình đã mất tích, vẫn đang ra sức kiếm tiền cho Thi Ánh Đan.