Chát!
Một cái đuôi quất mạnh xuống đất.
Đồng thời quay đầu lại, vẻ ngoan ngoãn khi đối mặt với hai anh em sinh đôi vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đen láy lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm động tác của bọn họ với vẻ đe dọa.
Giống như đang nói: Dám dừng lại thử xem?
Đám Hoắc An đều bị ánh mắt này dọa đến nỗi dựng tóc gáy, không dám dừng lại nữa, thậm chí còn tăng tốc, nhanh chóng bỏ chạy.
Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam đang chơi trò chơi, thấy các anh chị hoảng sợ thì khó hiểu.
"Tại sao bọn họ lại sợ Tiểu Quai? Tiểu Quai rất đáng yêu mà."
Nghe vậy, cái đuôi sau lưng con hamster rung lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Lúc này, Tiêu Hòa cũng quay lại.
"Vừa rồi chị đã nói chuyện với bác sĩ, chiều nay sẽ đưa hai em đi điều trị phục hồi chức năng."
Nghe tới đây, Hạ Tri Nam phấn khích đứng bật dậy.
"Hôm nay có thể điều trị cho anh trai em rồi sao?"
Hạ Tri Bắc cũng có chút bàng hoàng, không ngờ niềm vui lại đến đột ngột như vậy.
Vài ngày trước, cậu bé còn chìm đắm trong nỗi đau bị bỏ rơi, không được điều trị, không ngờ bây giờ đã bước vào một thế giới mới.
Cậu bé ngây người đứng đó, ngược lại có chút không biết làm sao.
Tiêu Hòa gật đầu.
Cô làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, hơn nữa Hạ Tri Bắc đã bị bệnh nhiều năm, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Bác sĩ hẹn chính là bác sĩ đã khám sức khỏe cho đứa trẻ lần trước, mấy ngày nay bác sĩ cũng luôn lo lắng cho tình hình của đứa trẻ, Tiêu Hòa vừa gọi điện thoại, bác sĩ lập tức đồng ý.
"Chúng ta lên đường thôi."
Cô giao nhiệm vụ giám sát huấn luyện cho Tiểu Quai, sau đó dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài.
"Chị đã trao đổi với bác sĩ, bệnh của em vì trì hoãn nhiều năm nên thời gian điều trị có thể sẽ dài một chút, hơn nữa còn rất vất vả, em có thể kiên trì không?"
Hạ Tri Bắc căng thẳng gật đầu.
"Có thể ạ."
Đã chịu đựng nhiều năm rồi, sao cậu bé có thể không kiên trì được?
Tiêu Hòa nắm tay cậu bé, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cậu bé đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì hoảng loạn.
Hạ Tri Nam bên cạnh thậm chí còn vui hơn cả anh trai, phấn khích chạy trước chạy sau.
"Anh ơi, sau này mỗi lần đến bệnh viện, em đều đi cùng anh."
Những ngày tiếp theo, Tiêu Hòa và bác sĩ trao đổi, lập ra một phác đồ điều trị chi tiết.
Bác sĩ phụ trách phần y tế, Tiêu Hòa thì phụ trách đưa bọn trẻ đi tập luyện, tăng cường thể lực.
Phác đồ điều trị mà bác sĩ sắp xếp thực sự có hiệu quả, nhưng cũng rất tốn kém.
Mỗi lần hóa đơn được đưa ra, chi phí đắt đỏ đều khiến hai đứa trẻ lè lưỡi, nhưng chỉ thấy Tiêu Hòa không chớp mắt, sảng khoái thanh toán.
Ngoài việc điều trị ở bệnh viện, Tiêu Hòa còn liên tục mua thêm đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho bọn trẻ.
Quần áo, đồ dùng học tập, đồ chơi, đồ ăn vặt...
Người khác có gì, con mình cũng phải có.
Nhìn căn phòng của hai đứa trẻ được trang trí từng chút một, cảm giác gia đình cũng dần trở nên sâu sắc.
Thêm vào đó, Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam vốn đã sáng sủa ưa nhìn, chúng thay bộ đồ đôi mới mua màu xanh nhạt lên người, thậm chí còn đẹp hơn cả người mẫu nhí.
Tiêu Hòa cảm thấy rất tự hào.
Đây chính là niềm vui khi nuôi con sao?
Ngược lại, Hạ Tri Bắc lại tỏ ra lo lắng: "Chị ơi, không cần mua nhiều như vậy đâu ạ, hai bộ quần áo là được rồi."