"Không được, đứa này cũng không được..."
"Hơn hai mươi đứa trẻ, sao lại không tìm được đứa mà tôi muốn?"
Trợ lý bên cạnh tỏ vẻ căng thẳng, nhìn vào danh sách trên tay, tất cả mọi người đều bị loại, không trách được đạo diễn lại khó chịu như vậy.
Anh ta nhìn một vòng, nhìn thấy cặp song sinh đang chơi trò chơi ở đằng xa, đột nhiên mắt sáng lên, vội vàng nói: "Đạo diễn, ông xem bọn họ thế nào? Hai anh em này gần đây rất nổi tiếng, độ hot cao, ngoại hình cũng rất đáng yêu."
Nghe vậy, Tào Chính Bình nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ.
Thấy Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam mặc quần áo rất đẹp, mặt mũi hồng hào, đứng dưới ánh nắng mặt trời nhảy nhót, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, ông ta lắc đầu nguầy nguậy.
"Không được, tôi muốn quay quảng cáo công ích, phải là đứa trẻ có thể khơi dậy lòng thương cảm của khán giả ngay từ cái nhìn đầu tiên, ít nhất phải trông gầy yếu đáng thương mới phù hợp với nhân vật, bọn trẻ đều không đáp ứng được yêu cầu của tôi."
Những đứa trẻ trước mắt đều quá đẹp, mặt mũi hồng hào, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và vui tươi, rõ ràng là từ nhỏ đã được yêu thương bao bọc, lớn lên trong tháp ngà.
Những đứa trẻ như vậy làm sao diễn ra được cảm giác mà ông ta muốn?
Nghe thấy yêu cầu này, nhân viên công tác cũng thấy khó xử.
"Vậy phải làm sao? Không thể vì quay quảng cáo mà cố tình hành hạ trẻ con chứ?"
Tào Chính Bình nhíu mày.
Ông ta thở dài, nói: "Tiếp tục tìm đi, nếu không được thì mở rộng phạm vi, tôi không tin cả nước lại không tìm được đứa trẻ nào phù hợp."
Nói xong, không thèm nhìn những người trong đại sảnh, quay người bỏ đi.
Mấy nhân viên công tác khác nhìn đám đông trong đại sảnh, có chút khó xử.
"Bây giờ phải làm sao?"
Trợ lý nói: "Đi ra đó nói rõ tình hình, thông báo mọi người đều bị loại."
Lúc này, Tiêu Hòa đang quan sát xung quanh, thoáng thấy có một bóng người vội vã đi qua cửa cầu thang, có vẻ là đạo diễn.
Cô vừa định đi theo thì mấy nhân viên công tác đã đi vào.
Mấy vị phụ huynh đã chờ đợi lâu vội vây quanh, hỏi han tới tấp.
"Khi nào thì bắt đầu thử vai?"
"Đạo diễn sao còn chưa đến? Chúng tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi."
.....
Nhân viên công tác giơ tay lên, cao giọng nói: "Thực ra hai mươi phút trước, buổi thử vai đã bắt đầu rồi, vừa rồi đạo diễn ở trên tầng hai đã quan sát kỹ từng bạn nhỏ có mặt hôm nay, rất tiếc, không chọn được diễn viên phù hợp."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bắt đầu rồi sao?
Mọi người lần lượt nhìn về phía tầng hai.
Nhưng bây giờ đoàn làm phim đã đi hết, không thấy một bóng người.
Đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến buổi thử vai như thế này, chẳng làm gì cả mà đã bị loại?
Các bậc phụ huynh không hài lòng phàn nàn.
Nhân viên công tác kia đã đoán trước được điều này, vội bảo người đẩy vào một chiếc xe: "Đoàn làm phim đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho các bé, xin hãy thông cảm."
Nghe vậy, sự oán giận của mọi người mới tan biến, lần lượt đi lấy quà.
Tiêu Hòa có chút bất ngờ.
Vậy thì bóng người mà cô nhìn thấy ở cửa cầu thang vừa nãy, thực sự là Tào Chính Bình?
Cô quay đầu nhìn hai anh em.
Gần đây bọn trẻ luôn mong muốn được tham gia hoạt động để giúp Tiêu Hòa kiếm tiền, phụ giúp gia đình, hôm nay cuối cùng cũng được như ý, lúc đến còn tràn đầy tự tin, cho rằng mình nhất định sẽ thành công.