Một tháng sau, anh Kiếm gọi điện, công tác chuẩn bị cho "Vùng Đất Zombie" đã được đàm phán xong.
Vì đây là tác phẩm mới, từ đạo diễn đến diễn viên đều là người mới, công ty không muốn đầu tư quá nhiều vốn, chỉ có thể tạm thời định là phim kinh phí thấp.
Trong thời gian này, một số diễn viên khác đã lần lượt được chốt, chỉ còn thiếu ứng cử viên nam chính cuối cùng.
Tiêu Hòa nghe xong cuộc điện thoại, ngay trong ngày đã đưa Từ Nhất Chu đến phim trường.
Trận địa ở đây rất lớn, ngoài đạo diễn Lý Vị Lai, còn có một số lãnh đạo cấp cao của công ty cùng với một số diễn viên mới xác định gần đây, không nổi tiếng, nhìn thoáng qua đều là những gương mặt xa lạ.
Cô vừa đến, anh Kiếm đã cau mày nhỏ giọng nói: "Thực ra vai diễn này, bên công ty muốn để một nam diễn viên khác đảm nhận, nhưng vì kịch bản là do em đàm phán được, nên muốn xem ý em trước. Hôm nay nếu Từ Nhất Chu biểu hiện không tốt, có thể sẽ bị đổi người ngay tại chỗ."
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, không hề hoảng hốt.
"Em biết rồi."
Lúc này, một số lãnh đạo cấp cao của Giải Trí Lam Tinh đi tới, nhìn ra sau Tiêu Hòa.
"Chuẩn bị xong hết chưa? Từ Nhất Chu đâu, sao cậu ta vẫn chưa tới?"
Tiêu Hòa nhàn nhạt mỉm cười.
"Nửa tiếng trước, cậu ta đã tới rồi."
Nghe vậy, mấy người có chút khó hiểu, nhíu mày còn tưởng Tiêu Hòa đang nói đùa.
"Chúng tôi ở đây suốt, chưa từng thấy cậu ta xuất hiện, nếu cậu ta không tới nữa thì..."
Lời của ông ta vừa dứt, một cơn gió nhẹ thổi qua, cây đa bên cạnh phát ra tiếng xào xạc.
Dưới tiếng động nhỏ vụn đó, khóe mắt thoáng thấy một bóng đen vụt qua, kèm theo ánh đao sắc bén của vũ khí lạnh, Từ Nhất Chu như một chiếc lá, lặng lẽ rơi xuống.
Một tháng không gặp, cậu ta như hoàn toàn biến thành một người khác.
Ánh mắt cậu ta sắc bén, trong sự tĩnh lặng mang theo dấu vết của thời gian xói mòn, đó là vết hằn chỉ có thể lưu lại sau khi trải qua thử thách nhân tính của tận thế.
Dáng người vốn gầy yếu giờ đã thêm phần nhanh nhẹn, làn da đã rất trắng, lúc mím môi, vừa bi thương vừa ngoan cường.
Còn con dao trên tay cậu ta lại vô cùng sắc bén, tuy chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng trong khoảnh khắc tiếp đất đã kề lên cổ anh Kiếm.
Nếu bây giờ là tận thế, nếu anh Kiếm là zombie, rất có thể anh ta đã bị giết chết.
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, đều sợ ngây người.
Anh Kiếm vô cùng kinh ngạc: "Từ Nhất Chu?! Cậu tới từ lúc nào?"
"Nửa tiếng trước."
Anh Kiếm lại giật mình. "Cậu vẫn luôn trốn trên cây sao? Chúng tôi đứng đây suốt, vậy mà không phát hiện ra!"
Nghe vậy Từ Nhất Chu cười, thu động tác lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiêu Hòa, sát khí và cảm giác nặng nề trên người cậu ta lại biến mất trong nháy mắt, trở về thành cậu thiếu niên đáng yêu như trước.
Cậu ta trông mong nhìn Tiêu Hòa: "Đội trưởng, em đạt tiêu chuẩn khảo hạch chưa ạ?"
Tiêu Hòa nhận xét: "Lúc nhảy xuống, động tác hơi quá lớn, nhưng zombie cấp thấp hành động chậm chạp, cậu có động tác lớn, chúng cũng sẽ không phát hiện ra."
"Có thể kết thúc huấn luyện chưa ạ?"
"Kết thúc rồi."
Vừa nhận được câu trả lời này, Từ Nhất Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ.
Anh Kiếm và những người khác nghe cuộc đối thoại của hai người, há hốc mồm.
Thực ra trước đây Tiêu Hòa nói sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt cho Từ Nhất Chu, anh ta vẫn luôn có chút lo lắng.