Tào Chính Bình cau mày.
Đúng vậy, những đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, chúng chắc chắn sẽ hiểu.
Nhưng ông ta không nỡ nói ra.
"Trời sắp tối rồi, bọn trẻ đứng đợi ở đây thực sự không an toàn." Nhân viên công tác đề nghị.
Tào Chính Bình nhìn thời gian, nghiến răng nói: "Chờ thêm một lát nữa, có lẽ vẫn còn cơ hội."
"Cơ hội gì? Hôm nay không thể có thứ gì được gửi đến đây."
Họ không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng đều không có kết quả, đợi thêm nữa cũng không thể có kết quả.
Nghe vậy, Tào Chính Bình cau mày chặt hơn.
Ngay lúc này, Hạ Tri Nam dõng dạc hô lớn: "Chị Tiêu Hòa nói nhất định sẽ có đồ gửi đến."
Tiêu Hòa?!
Mọi người đều giật mình, lúc này mới phát hiện Tiêu Hòa đã biến mất từ lâu.
"Cô ấy nói nhất định có thể gửi đến sao?"
Tào Chính Bình gật đầu.
"Tiêu Hòa đã nói, trước khi cô ấy quay lại, không ai được phép rời đi, trong ngày hôm nay, cô ấy nhất định sẽ gửi bọn trẻ những món quà mà chúng muốn."
Trước khi rời đi Tiêu Hòa nói rất chắc chắn, nhưng mọi người đều biết chuyện này vốn không thể làm được.
Mặt trời từ từ lặn xuống, rơi vào khe núi.
Mấy ngọn núi cao sừng sững như những người khổng lồ lực lưỡng, không chút thương tiếc dang rộng vòng tay, thu trọn những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại.
Cùng với bầu trời, còn có cả sự mong đợi trong mắt bọn trẻ.
Chúng đã đợi ở đây hai tiếng, sự phấn khích và kích động ban đầu dần tan biến, thay vào đó là lo lắng và thất vọng.
Chúng cúi đầu buồn bã, cảm nhận sự tàn nhẫn của cuộc sống, nhưng vẫn nắm chặt tia hy vọng cuối cùng, không đứa nào chịu rời đi.
Các nhân viên công tác của đoàn làm phim đứng sau bọn trẻ với vẻ mặt lo lắng, mắt nhìn chằm chằm đầu đường.
Tiêu Hòa.
Đã nói sẽ gửi đến thì nhất định sẽ gửi đến.
Nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa đến?
Ai nấy đều sốt ruột.
Đột nhiên, ở cuối con đường, một tia sáng lóe lên từ trong bóng tối.
Tia sáng này, trong nháy mắt đã khiến trái tim căng thẳng của mọi người lại đập thình thịch.
"Đến rồi! Đến rồi! Tiêu Hòa trở lại rồi!"
"Mọi người mau nhìn kìa!"
Nhân viên công tác hét lớn, giọng nói kích động hơi run rẩy.
Những đứa trẻ đang âm thầm lau nước mắt ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía cuối đường.
Trong bóng tối có một tia sáng.
Chúng bất ngờ mở to mắt, trong lòng vừa kích động vừa lo lắng.
Thực sự có người đến tặng quà cho bọn chúng sao?
Dường như để đáp lại sự mong đợi trong lòng bọn trẻ.
Tít tít——
Tiếng còi xe vang vọng khắp núi đồi.
Ánh sáng trắng kia chậm rãi tiến lại gần, dần dần tụ lại thành hai luồng sáng, chiếu vào người những người đứng đó, xua tan bóng tối bao trùm xung quanh.
Bọn trẻ phấn khích đứng lên bắt đầu reo hò.
"Đến rồi! Thực sự đến rồi!"
"Mọi người không lừa chúng ta! Thực sự có quà!"
......
Có mấy đứa trên mặt vẫn còn nước mắt, không kịp lau đi đã bắt đầu phấn khích nhảy nhót.
Xe thẳng tiến về phía bọn trẻ, hai luồng sáng đó là ánh sáng duy nhất trong cả vùng núi, sáng như ban ngày, không phải mặt trời nhưng lại như mang theo hơi ấm, chiếu vào người cảm thấy toàn thân ấm áp.
Chưa tới một phút, chiếc xe tải đã dừng lại ở đầu làng.
Cửa xe mở ra, Tiêu Hòa trực tiếp nhảy xuống từ ghế lái, sau đó quay người mở cửa thùng xe, vẫy tay với mấy đứa trẻ.
"Quà của các em đến rồi, lại đây ký nhận nào."