Trong lễ trao giải lần này, Hoắc An chỉ có một đề cử: Nam chính xuất sắc nhất.
Tác phẩm được đề cử là "Trái Tim Xanh".
Trong phim, cậu vào vai một hải quân đã giải ngũ, cuối cùng lái tàu đánh cá đâm vào tàu xâm lược, đoạn cuối anh dũng hy sinh, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả khán giả, từ khi phát sóng đã nhận được vô số lời khen ngợi, rất có tiềm năng đoạt giải.
Nhưng mà...
Tiêu Hòa quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tu Quần.
Nghĩ đến cốt truyện trong sách, cô lại có chút không chắc chắn.
Không bao lâu, lễ trao giải đã đi đến hồi kết, tên của Hoắc An xuất hiện trên màn hình lớn.
Hoắc An nhanh chóng lên sân khấu nhận giải, cười tít mắt chạy đến bên cạnh Tiêu Hòa.
"Ui chao, em ngại quá. Từ Nhất Chu nói trước đó ở giải Kim Châu, Nghiêm Tu Quần không được giải, cuối cùng tức giận bỏ đi, lần này cậu ta sẽ không bỏ đi chứ?"
Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
Vừa nãy cô đi qua, cảm thấy Phan Hồng sắp khóc đến nơi.
Cô nhắc nhở: "Hoắc An, chúng ta tử tế một chút, lát nữa đi qua trước mặt Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng thì cố gắng đừng cười, tránh làm tổn thương trái tim họ."
"Em biết rồi, đội trưởng."
Hai người vừa đi về phía này vừa nhỏ giọng bàn bạc, từng câu từng chữ đều lọt vào tai Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng.
Sắc mặt Phan Hồng càng lúc càng lạnh, tức giận nghiến chặt răng.
Cô ta không ngờ Nghiêm Tu Quần dù là đề cử phim điện ảnh hay phim truyền hình, đều bị người của Tiêu Hòa cướp mất.
Nhưng may là bọn họ còn có chút lương tâm.
Biết có ống kính đang quay, không dám cười quá ngạo mạn.
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Hòa và Hoắc An đã cầm cúp đi về, vừa vặn đi ngang qua trước mặt hai người, ống kính cũng quét đến.
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa nghe được, Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng yên tâm ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt là hai khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Hoắc An không hề che giấu niềm vui của mình, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự phấn khích và tự hào, cười đến nỗi không thể vui hơn.
Tiêu Hòa còn quá đáng hơn.
Tám chiếc răng lộ ra hoàn hảo, vừa cười vừa nhìn về phía bọn họ, như thể biết hai người sẽ lén nhìn qua đây.
Động tác của Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đột nhiên cứng đờ, biểu cảm trên mặt nứt ra.
Đã nói là không cười mà?
Hai người chưa bao giờ thấy Tiêu Hòa cười vui vẻ như vậy!
Lập tức thù hận dâng trào!
"Các người không phải nói là không cười sao?" Phan Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Hòa cười nói: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi, các người có đau lòng hay không thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Đúng vậy.
Tôi cố ý đấy.
Tiêu Hòa vừa nói xong với Hoắc An, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Cô là một người lương thiện sao?
Không phải.
Vậy tại sao lại đối xử tốt với Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng như vậy?
Chỉ trong vài bước chân, Tiêu Hòa đã nghĩ ra được vấn đề mấu chốt này, vì vậy không hề che giấu mà thể hiện sự vui mừng trên khuôn mặt.
Có chút lương thiện nhưng không đáng kể.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng tức đến mức mặt mày xanh mét, nhưng vì ống kính vẫn đang quay nên chỉ có thể cố nhịn, miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó.
Vài ngày sau, Tiêu Hòa lại cùng Hoắc An và Từ Nhất Chu tham dự một số lễ trao giải, ít nhiều cũng đều có giải thưởng.
Phải mất trọn một tháng, lễ trao giải mới chính thức kết thúc.
Từ Nhất Chu và Hoắc An một hơi mang về hai giải thưởng lớn nhất, Tiêu Hòa là người đại diện của họ, trực tiếp trở thành người chiến thắng.