Tình huống như vậy thường xảy ra trong đoàn phim, mọi người đều đã quen.
Nhưng như hôm nay, vừa vặn bị nhiều người đụng phải như vậy thì là lần đầu.
Lúc này thấy hành động của Tiêu Hòa, họ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
Cái bao vừa to vừa nặng, hai người đàn ông đều không nhấc nổi, trực tiếp bay đến đập mạnh vào bóng lưng yêu kiều kia, đối phương lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, William được đào tạo bài bản nhảy vọt lên, trong nháy mắt đã lao tới, cắn lấy khăn tắm của người đàn ông đó.
Theo một tiếng "Bốp", khăn tắm rơi xuống đất, hiện trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tần Thắng Phong và những nhân viên công tác khác đứng ở cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Không biết là diễn viên nhỏ nào xui xẻo như vậy, bị nhiều người bắt gặp, sau này còn làm sao mà hoạt động trong giới giải trí?
Đang nghĩ ngợi, người bị kéo khăn tắm bất thình lình hét lớn về phía William.
"Thả tao ra! Thả tao ra!"
Giọng nói này vừa phát ra, lại một lần nữa làm choáng váng những người có mặt.
Mọi người đều là nhân viên công tác của đoàn phim William, ngày thường ở bên nhau, đối với diễn viên cùng đoàn phim cũng không còn xa lạ gì nữa.
Huống chi, diễn xuất của người trước mắt gần đây còn được đánh giá rất cao.
Nghiêm Tu Quần sau khi nghe ngóng được số phòng của Tiêu Hòa, đã sớm quay về sắp xếp, chỉ cần gạo nấu thành cơm, Tiêu Hòa còn không ngoan ngoãn nghe lời sao?
Cậu ta tính toán không tệ, nhưng vừa nghe thấy có người tiến vào, còn chưa kịp quay người lại, một vật khổng lồ đã trực tiếp đập vào người cậu ta, ngay sau đó, đến cả William cũng xông tới.
Vất vả lắm mới bò dậy, trong lòng cậu ta chửi rủa om sòm, nhưng sau lưng đột nhiên lại truyền đến một giọng nói khác.
"Nghiêm Tu Quần, cậu đang làm gì ở đây?"
Cơ thể cậu ta cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Cái nhìn này, thiếu chút nữa làm cho cậu ta tức đến ngất đi.
Đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất của William... những người cấp cao có thể quản lý toàn bộ đoàn phim, lúc này đều đứng ở cửa, há hốc mồm nhìn cậu ta.
Cả hiện trường im phăng phắc.
Tần Thắng Phong cau mày nhìn người trước mắt, không ngờ Nghiêm Tu Quần vì muốn thêm đất diễn mà lại có thể làm đến bước này.
Hơn nữa còn vừa vặn bị bọn họ đụng phải, cho dù không phải là người trong cuộc, mọi người cũng ngượng đến mức muốn tìm một cái khe đất chui vào.
Trong sự yên tĩnh chết chóc này, chỉ có Tiêu Hòa là bình tĩnh.
Cô thấy người trên giường là Nghiêm Tu Quần, biểu cảm không lộ ra một chút ngạc nhiên nào, giọng điệu cũng bình thản.
"Là cậu à, tôi còn tưởng là trộm."
Vừa nói, vừa đi tới nhặt hộp đồ hộp trên mặt đất, sau đó nhìn cậu ta.
"Cậu ở đây làm gì?"
Nghiêm Tu Quần cả đời này chưa từng mất mặt như vậy, trước mặt nhiều người, cậu ta làm sao có thể nói ra lý do?
Lúc này, đạo diễn mới chậm chạp lên tiếng:
"Hay là hai người từ từ nói chuyện, tôi và những người khác đi trước."
Nói xong, lập tức muốn chạy trốn khỏi nơi thị phi này.
Vừa mới quay người, Tiêu Hòa đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã, tôi đi cùng các người, chỗ này không ngủ được nữa."
Nói xong cũng không thèm nhìn Nghiêm Tu Quần lấy một cái, đi đến bên giường cầm lấy điện thoại nội bộ.
"Xin chào, giúp tôi đổi một phòng khác, phòng này bẩn quá."
Nói xong, vác cái bao đựng đồ chơi của William lên vai, là người đầu tiên ra ngoài.