Phần không gian còn lại thì bị một chiếc tủ quần áo đơn giản chiếm hết, bên cạnh cửa tủ đặt một chiếc ghế, trên ghế có một chiếc điện thoại bị vỡ màn hình.
Trên điện thoại đang hiển thị trang quản lý phòng phát trực tiếp.
Thiếu niên ngồi trên ghế đeo tai nghe, vô cùng kinh ngạc nhìn tin nhắn riêng mà mình vừa nhận được.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhận được tin nhắn riêng kể từ khi phát sóng trực tiếp trong nhiều tháng.
Cậu mở to mắt, nhấc điện thoại lên, liên tục đổi góc độ, muốn thông qua màn hình đã xuất hiện vết nứt phân tích kỹ nội dung bên trên.
Xin chào, tôi vừa nghe phần biểu diễn của cậu ở trong phòng phát trực tiếp, dù là hát lại hay tự sáng tác thì đều rất hay, cậu có thể cân nhắc tham gia hoạt động tuyển chọn của chương trình Ca Sĩ Sáng Tác không? Ngoài ra, cho tôi hỏi bài hát mà cậu vừa vừa chỉnh dây đàn guitar vừa ngân nga tên là gì vậy?
Hay sao?
Những dòng chữ này làm cậu ta phấn khích, trong mắt bừng lên tia sáng.
Có khán giả nói bài hát cậu ta hát hay!
Thiếu niên phấn khích muốn đứng dậy, nhưng lại vô tình đụng vào tường, chỉ có thể hơi cúi người, vui mừng đọc đi đọc lại tin nhắn riêng này mấy lần.
Vui mừng một lúc, cậu mới nhìn thấy bốn chữ "Ca Sĩ Sáng Tác", ánh mắt do dự.
Cậu ta cũng đã nghe qua chương trình này, gần đây đang đăng ký tuyển chọn, chỉ cần gửi bài hát do mình sáng tác đến hộp thư chỉ định, người được chọn có thể tham gia vòng hai.
Cậu ta thực sự có một bài hát mà mình rất hài lòng, chính là bài Vực Sâu vừa hát.
Có nên gửi đi tham gia thi không?
Thiếu niên do dự trong lòng, lúc này, cửa kho chứa đồ có người gõ.
"Phi Quang, con ngủ chưa?"
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ trung niên truyền đến.
Tống Phi Quang lập tức nhét điện thoại dưới gối. "Chưa ạ, dì La."
Nghe vậy, La Ứng Liên vặn tay nắm cửa, vừa mở một khe hở, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt bên trong, sợ hãi lùi lại một bước:
"Con tắt đèn đi đã."
"... Vâng."
Tống Phi Quang đáp một tiếng, giơ tay tắt đèn bàn, kho chứa đồ vốn không sáng lắm lập tức chìm vào một mảng tối đen.
La Ứng Liên như trút được gánh nặng, lúc này mới đẩy cửa vào, cười nói: "Đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, con lại hát trên mạng nữa sao?"
"Xin lỗi, có làm ồn đến mọi người không ạ?"
"Dì thấy sức khỏe của con vốn không tốt, cứ thức đêm thế này thì hại thân lắm, lỡ có chuyện gì thì lại phải vào viện tốn một khoản tiền lớn. Trước đây chữa bệnh cho con đã tốn không ít, bố mẹ con cũng không để lại tài sản gì, toàn nhờ nhà dì gánh vác, dì và chú con đều thấy rất vất vả."
Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hai người.
Tống Phi Quang cúi đầu, có chút tự trách.
"Xin lỗi dì La, sau này con sẽ chú ý ạ."
Nghe vậy, La Ứng Liên cười, giọng nói ôn hòa.
"Ngày trước chúng ta là hàng xóm, từ khi nhà con xảy ra chuyện, bố mẹ con mất, con vẫn luôn sống ở nhà dì, chúng ta sớm đã là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy."
"Vâng..."
Tống Phi Quang đáp một tiếng rất khẽ.
La Ứng Liên lại nói: "Đúng rồi, lần trước dì nghe con nói, con còn tự viết cho mình mấy bài hát, có thể cho dì xem không?"
Nói đến chuyện này, mắt Tống Phi Quang sáng lên, cậu ta phấn khích gật đầu.
"Được ạ!"
Nói xong, cậu ta quay người lấy bốn năm tờ nhạc phổ dưới gối.