Lúc này, tất cả thí sinh đã được gọi đến, ngồi thành một vòng tròn, chờ đợi khai thông tâm lý.
Môi trường thi đấu bây giờ rất căng thẳng, nhìn quanh, có mấy thí sinh gương mặt mệt mỏi, trông có vẻ tiều tụy hơn hẳn.
Cố Thao cũng ngồi trong đó, chẳng qua so với vẻ mặt căng thẳng của những người khác thì cậu ta trông giống như đang tức giận hơn.
"Mọi người xếp hàng theo thứ tự, từng người một đến ngồi vào chiếc ghế ở giữa, bác sĩ tâm lý sẽ tiến hành thôi miên ngắn cho mọi người, giúp mọi người bình ổn lại tâm trạng." Anh Kiếm nói.
Người đầu tiên tiến lên là một thí sinh nữ, hai lông mày nhíu chặt, đôi mắt đảo liên hồi, nhìn là biết tinh thần không tốt.
Cô ta nằm trên ghế, bác sĩ tâm lý bảo mọi người xung quanh giữ yên lặng, sau đó tiến hành thôi miên trong thời gian ngắn.
Chỉ năm phút sau, sau khi thí sinh mở mắt tỉnh dậy lần nữa, cả người trông có vẻ tươi tỉnh hơn trước, bờ vai cũng không còn căng cứng nữa.
"Thực sự thấy dễ chịu hơn nhiều, giống như vừa ngủ một giấc vậy, bây giờ nghĩ đến việc thi đấu cũng không còn thấy sợ nữa." Cô ta nói.
Mọi người lập tức phấn khích hẳn lên.
Hai bác sĩ tâm lý này quả là lợi hại, liên tiếp trị liệu cho mấy thí sinh đều đạt hiệu quả tốt.
Anh Kiếm đặc biệt để cho thợ quay phim quay cận cảnh, ghi lại hình ảnh trị liệu tâm lý, sau này chiếu làm chương trình phụ.
Thấy Tiêu Hòa biểu tình nghiêm túc liền nhỏ giọng nói: "Anh cứ tưởng em không thích chương trình này chứ, không ngờ hôm nay còn đi cùng bọn anh, thế nào? Đã đổi ý định ký hợp đồng rồi sao?"
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Em chỉ hứng thú với thôi miên, liệu hai bác sĩ tâm lý này có thực sự thông qua thôi miên mà giải được bí mật trong lòng mọi người không?"
"Đương nhiên rồi."
Anh Kiếm nói: "Hai bác sĩ tâm lý này là chuyên gia hàng đầu trong nước, anh bỏ giá cao mới mời được đấy, nghe nói ngay cả cảnh sát điều tra án cũng sẽ mời họ đến hỗ trợ."
Nghe vậy, Tiêu Hòa càng thêm mong chờ.
Rất nhanh, lại có một thí sinh kết thúc hành trình thôi miên, lần này, Cố Thao đứng lên.
Giọng nói của bác sĩ tâm lý rất ôn hòa, giống như gió mát buổi hoàng hôn.
"Nhắm mắt lại, bây giờ hãy tưởng tượng cậu đang ngồi trong phòng ngủ của mình, đây là nơi cậu thấy thư thái nhất. Chỉ cần đến đây, cơ thể và tư duy của cậu sẽ từ từ thả lỏng."
Bác sĩ tâm lý lại nhắc lại quy trình thôi miên vừa làm với những thí sinh khác, nhưng lần này, những câu gợi mở tâm lí luôn có hiệu quả dường như không có tác dụng với Cố Thao.
Cậu ta mặc dù nằm trên ghế nhưng suốt từ đầu đến cuối vẫn cau mày, cơ thể căng thẳng, trông không hề thư thái chút nào.
Bác sĩ tâm lý cũng lộ vẻ khó xử.
Lúc này, một bác sĩ tâm lý khác đứng bên cạnh anh Kiếm nhỏ giọng giải thích: "Áp lực tâm lý của thí sinh này quá lớn, có lẽ phải thôi miên sâu hơn mới có tác dụng."
Anh Kiếm thắc mắc: "Lạ thật, Cố Thao đáng lẽ không nên có áp lực tâm lý chứ, vòng một là quán quân, vòng hai hai ngày đã viết được bài hát mới, được giám khảo đánh giá rất cao, đáng lẽ phải là thí sinh có áp lực nhỏ nhất mới đúng."
Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Áp lực này có thể đến từ cuộc sống hằng ngày, cũng có thể là do trước kia tạo thành."