Tiêu Hòa giải thích, suy nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: "Hơn nữa, Tống Phi Quang chính là người cover lại bài Vực Sâu đó. Chính xác hơn thì không phải cậu ấy cover đâu, bài hát đó chính là cậu ấy viết."
Vừa nghe nửa câu đầu, anh Kiếm đã hơi kinh ngạc, dù sao bài cover đó bây giờ đã truyền khắp công ty rồi, anh ta cũng đang định tìm người tới để tham gia chương trình.
Nhưng đợi Tiêu Hòa nói xong nửa câu sau, sắc mặt anh Kiếm lập tức thay đổi.
"Cái gì?! Vực Sâu không phải do Cố Thao viết sao?"
Tiêu Hòa lắc đầu: "Cậu ta lấy bản thảo của Tống Phi Quang, Vực Sâu và Chín Triệu Sáu đều là thế, Cố Thao căn bản không biết viết nhạc."
Cô đơn giản kể lại sự việc một lượt, sắc mặt của anh Kiếm từ lúc đầu không tin, dần trở nên vô cùng nghiêm túc và đanh thép.
Anh ta im lặng hồi lâu, rồi hỏi thăm: "Em nắm chắc sự việc này bao nhiêu?"
Ca khúc sáng tác đạt hạng nhất của chương trình lại là bài ăn cắp, chuyện này to lắm.
"Mười phần thì tám chín." Tiêu Hòa nói: "Thật ra em định công bố trực tiếp ra bên ngoài, nhưng mà anh là người phụ trách Ca Sĩ Sáng Tác, nếu công bố trực tiếp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chương trình nên muốn bàn bạc với anh trước."
Nghe vậy, anh Kiếm vội gật đầu: "Đúng là nên suy nghĩ cẩn thận."
Trong lòng anh ta chấn động, chậm rãi bắt đầu tiếp nhận tin tức này.
"Thế nào anh Kiếm, ý anh là tiếp tục che giấu hay tìm cơ hội vạch trần?" Tiêu Hòa vừa quan sát sắc mặt của anh ta, vừa hỏi thăm.
Anh Kiếm vốn vẫn đang cân nhắc, nghe câu này, đột nhiên mở to mắt.
"Anh có phải là loại người đó không?"
Quả thật, chuyện này liên quan đến tương lai của chương trình.
Cân nhắc đến nhiệt độ hiện giờ của Cố Thao, có lẽ có người sẽ lựa chọn cho qua chuyện, che mắt thế gian.
Nhưng với tư cách từng là người đại diện cho ca sĩ, nếu anh ta không có chút giác ngộ nào, làm sao có thể tiếp tục hoạt động trong ngành này chứ?
"Công khai đi! Không chỉ vì cuộc thi, mà còn vì bản thân anh, anh ghét nhất việc ăn cắp thành quả lao động của người khác, em biết viết ra một bài hát khó đến mức nào không?"
Anh Kiếm nắm chặt tay lại, căm phẫn nói, như thể chính anh ta đã từng chịu nỗi khổ tương tự.
Tiêu Hòa nghe xong lời này, an tâm hẳn.
"Ngày mai em muốn triệu tập cuộc họp với ban lãnh đạo công ty, bàn bạc chuyện này với mọi người."
"Hả? Em triệu tập, bọn họ sẽ đến sao?"
Anh Kiếm có vẻ nghi ngờ.
Từ trước đến nay chỉ có ban lãnh đạo công ty gửi thông báo họp cho nhân viên, đây là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện nhân viên lại triệu tập hội nghị công ty.
Đùa nhau à.
Tiêu Hòa suy nghĩ một chút.
"Có thể thử xem."
Nói xong, lấy điện thoại gọi cho tổng giám đốc, mong ông ta giúp thông báo những thành viên lãnh đạo khác họp.
Tổng giám đốc sau khi biết ý định này cũng không hiểu nổi.
"Ngày mai cô muốn họp ban lãnh đạo công ty, tôi không nghe nhầm chứ? Họp hành ở công ty chúng ta phải báo trước nửa tháng, phải trải qua quá trình nghiêm ngặt như lập kế hoạch, chuẩn bị nhiều lớp mới được tiến hành."
Tiêu Hòa: "Chuyện tôi muốn nói liên quan đến kế hoạch và lợi ích của công ty vào năm sau."
Ca Sĩ Sáng Tác đã được Giải Trí Lam Tinh xếp vào là hạng mục quan trọng nhất năm sau, công việc về sau đều phải xoay quanh hạng mục này.
Hạng mục này có vấn đề thì tất nhiên ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.