Nhưng không ngờ, khi chính cậu ta với tư cách là người sáng tác thể hiện ca khúc, khi cậu ta nhìn thấy phản ứng thực tế của khán giả, lại vui gấp mười lần...
Không.
Đó là niềm vui gấp trăm lần!
Thì ra, đây mới thực sự là thỏa mãn.
Tống Phi Quang cảm thấy mình như đang dẫm trên mây, khóe miệng dưới lớp mặt nạ bất giác nhếch cao, tâm trạng vô cùng vui sướng không gì ngăn được.
Mãi đến khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, cậu ta vẫn còn luyến tiếc.
"Sau này em có thể vẫn tiếp tục phát sóng trực tiếp như vậy không?" Cậu ta hỏi người đại diện của mình.
Tiêu Hòa lắc đầu.
"Có chút khó khăn."
Ánh mắt Tống Phi Quang lập tức ảm đạm.
Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Bởi vì sau này cậu phải phát hành album, lên chương trình, lại còn phải mở concert riêng, rất bận rộn, cho dù muốn phát sóng trực tiếp cũng phải dành thời gian."
Nghe vậy, Tống Phi Quang vốn đã thất vọng ngẩng đầu lên trong kinh ngạc, có vẻ không dám tin.
"Những điều này thật sự có thể làm được sao?"
Tiêu Hòa tắt máy tính và thiết bị, hỏi ngược lại: "Cậu tưởng mình ký hợp đồng với ai?"
Tống Phi Quang sửng sốt.
Cậu ta chỉ thích ca hát, thực ra đối với những chuyện trong giới giải trí không hiểu nhiều lắm.
Nhưng trước kia Cố Thao và La Ứng Liên thường nói, Tiêu Hòa là người đại diện vàng cho nên Cố Thao mới tìm đủ mọi cách để ký hợp đồng với cô.
Còn bây giờ, Tiêu Hòa đã ký hợp đồng với mình rồi!
Chị ấy nói được, chắc chắn được!
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa dẫn Tống Phi Quang đến công ty họp. Trong phòng họp, trưởng phòng, quản lý cao cấp, giám đốc và tổng giám đốc, toàn bộ cấp cao công ty đều có mặt đông đủ. Tổng giám đốc vừa bước vào nhìn thấy đã mắng to.
Thường ngày ông ta họp, nhân viên cũng không đầy đủ như bây giờ!
Tiêu Hòa rốt cuộc làm sao để có sức triệu tập lớn đến vậy?
Còn làm người đại diện cái gì nữa?
Thôi thì chuyển sang làm cấp quản lý luôn đi!
Tiêu Hòa dẫn Tống Phi Quang đến phòng họp thì thấy anh Kiếm đang đứng đợi ngoài cửa.
"Cậu ta là Tống Phi Quang?"
Anh Kiếm đánh giá chàng trai trẻ trước mặt.
Mặc dù đeo khẩu trang, da thịt trên người cũng bị che kín mít nhưng diện tích bỏng quá lớn, qua mép khẩu trang vẫn có thể nhìn thấy vài vết.
So với năm năm trước, cậu thiếu niên đã cao hơn không ít, đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời như trong ký ức.
Lúc mới xảy ra vụ hỏa hoạn, khi sự việc được đưa tin, anh ta đã từng chú ý đến cậu thiếu niên đáng thương này, biết cậu ta hát rất hay, từng giành được rất nhiều giải thưởng.
Nhưng chỉ thấy tiếc cho cậu ta, xảy ra chuyện như vậy, e rằng cậu ta không còn duyên với giới giải trí nữa, không ngờ bây giờ ký hợp đồng với công ty giải trí, dường như lại mở ra cho cậu ta một tia sáng.
Nếu hỏi trên đời này còn ai có thể nâng đỡ được Tống Phi Quang không.
Ngoài Tiêu Hòa ra thì không có người thứ hai.
Nghĩ đến đây, anh Kiếm thở dài, chậm rãi nói: "Vào thôi."
Trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ.
Tiêu Hòa dẫn Tống Phi Quang đi vào, trực tiếp nói: "Hôm nay mời mọi người đến đây, là muốn để ca sĩ mới ký hợp đồng với tôi hát cho mọi người hai bài."
Vừa dứt lời, lập tức mọi người đều trợn mắt.
Không phải nói buổi họp này liên quan đến kế hoạch năm sau của công ty sao?
"Biết rồi, biết rồi, biết là cô ký hợp đồng với người mới rồi, không cần phải khoe khoang với chúng tôi như vậy chứ?"