"Cái này... cái này..."
Anh ta run rẩy ngón tay chỉ vào màn hình.
Đây chính là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Giải Trí Lam Tinh, là hy vọng tương lai của nền âm nhạc, là Giang Tại Châu thứ hai mà anh Kiếm nhắc đến?
Anh ta chỉ mới đi có năm năm, không phải năm mươi năm, thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhân viên phòng thu cũng ngây ra.
Đây là giọng hát của ai thế?
Sao lại nằm trong thư mục của Tống Phi Quang?
Sao lại khó nghe đến vậy?
Đang suy nghĩ, chỉ nghe Du Âm tức giận nói:
"Không được! Giọng hát như thế này sao có thể cho ra album được?! Tôi không đồng ý!"
Du Âm buông một câu, không muốn nghe thêm một giây nào nữa, trực tiếp quay người đi ra khỏi phòng thu.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho anh Kiếm.
Đau lòng và phẫn nộ.
"Mới năm năm không gặp, anh lụt nghề rồi."
Anh Kiếm: "Hả?"
Anh Kiếm đang thương lượng với Tiêu Hòa về việc sản xuất album của Tống Phi Quang, đã hình dung ra cảnh album bán chạy khắp cả nước, giúp thị trường âm nhạc khởi sắc trở lại, cuối năm còn giành giải thưởng, kết quả Du Âm gọi một cú điện thoại đến khiến anh ta ngơ ngác.
Lụt nghề cái gì thế?
Đầu bên kia điện thoại, Du Âm có đủ hỉ nộ ái ố.
Làm nhà sản xuất âm nhạc nhiều năm, anh ta đã bao giờ nghe thấy giọng hát nào khó nghe đến thế?
Phát điên ngay tại chỗ.
"Dù sao thì anh cũng từng làm việc với ca sĩ hàng đầu, vậy mà bây giờ yêu cầu của anh dành cho ca sĩ lại thấp như vậy sao? Anh không có nguyên tắc à?"
Từ trong lời nói của anh ta, Anh Kiếm nghe ra được chút manh mối.
"Thầy Du, anh đến rồi sao? Tôi ra đón anh đi gặp Tống Phi Quang ngay đây."
"Không cần đến nữa, vừa rồi tôi đến phòng thu đã nghe giọng hát thật của Tống Phi Quang rồi, tôi sẽ không làm album này, hai người đi tìm người giỏi hơn đi."
Nói xong, tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Anh Kiếm ngơ ngác.
Theo anh ta thấy, với giọng hát và tài năng của Tống Phi Quang, Du Âm công nhận cậu ta là điều chắc chắn, không ngờ cũng có thể xảy ra vấn đề sao?
Anh ta cầm điện thoại, khó hiểu kể lại tình hình cho Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nghe xong, nói: "Đến phòng thu hỏi Tống Phi Quang là biết ngay thôi."
Hai người nhanh chóng đến phòng thu nhưng không thấy Tống Phi Quang ở đây, chỉ có kỹ sư thu âm mặt mày buồn bã đang bận rộn.
Sau khi hỏi, anh ta mới kể lại tình huống vừa nãy, giải thích: "Không biết là ai lại để bài hát do mình hát vào trong thư mục của Tống Phi Quang, vừa rồi thầy Du Âm chưa nghe hết đã bỏ đi rồi."
Vừa nói vừa nhấn phím phát, một tràng âm thanh chói tai lập tức vang lên.
Nghe như nhạc trời, tạm thời điếc luôn.
Ba người có mặt đều cứng đờ.
Anh Kiếm cau mày, với bài hát kinh khủng như vậy, chẳng trách Du Âm nghe xong liền tức giận bỏ đi.
Bài hát vẫn đang phát, hát được một nửa, loa phát ra một tiếng hú nhọn, sau đó âm thanh đột ngột dừng lại.
Hỏng rồi.
Hiện trường im lặng.
Đây chính là thiết bị thu âm đỉnh cao mà công ty mua với giá cao, vậy mà lại bị hát hỏng?
"Ai hát thế?" Anh Kiếm hỏi.
Lúc này, tâm trạng của Tiêu Hòa khó mà diễn tả hết.
Ngay từ lúc âm thanh bật ra, cô đã nhận ra rồi.
Có thể hát một cách không có cảm âm như vậy, chỉ có thể là một người.
"Từ Nhất Chu."
Anh Kiếm: "..."
Đang thắc mắc tại sao bài hát của Từ Nhất Chu lại xuất hiện trong thư mục của Tống Phi Quang thì cửa phòng thu lại mở ra lần nữa, hai người cùng nhau bước vào.