Nhân viên lễ tân trẻ tuổi cũng thấy cảnh tượng trước mắt có chút kỳ lạ.
Ngay cả chủ tịch công ty đến, mọi người cũng không nhiệt tình đến vậy.
Lễ tân tiến lên gõ cửa phòng dựng phim.
Cửa vừa mở, Đóa Đóa lập tức lao ra.
"Mẹ ơi!"
Tiết Như Tâm thấy cô bé thì thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt quát: "Ai cho con chạy đến đây thế hả?! Gây rắc rối cho mẹ!"
Giang Diệp nghe thấy giọng Đóa Đóa, cũng tò mò không biết người mẹ này trông như thế nào, anh đứng dậy đi ra.
Vừa bước ra khỏi phòng dựng phim, nhìn thấy người đứng bên ngoài, nụ cười trên mặt lập tức nứt ra, cả người chấn động.
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy ảnh của người trước mặt, nhưng suốt năm năm qua, mỗi lần Giang Diệp chìm vào giấc ngủ, bức ảnh đen trắng lúc cô ta kề cận cái chết đều hiện lên trong đầu anh mỗi đêm.
Anh thậm chí còn nhớ rõ từng nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt người kia, độ cong của từng sợi tóc, tuyệt đối không thể nhận nhầm được.
Người đã chết vì anh.
Người đã thay đổi cả cuộc đời anh.
Nhưng bây giờ, người đã qua đời năm năm lại sống sờ sờ trước mặt mình.
Giang Diệp lúc này cảm thấy như sóng lớn trào dâng, cảm giác thế giới cách đây năm năm đã sụp đổ lại sụp đổ một lần nữa, hai lỗ tai ù ù.
Anh nhớ lại những gì Đóa Đóa nói trước đó.
Mẹ đã làm chuyện không hay với Giang Tại Châu, vì thế cô bé đến đây xin lỗi.
Tiêu Hòa nói, cô quen mẹ của Đóa Đóa.
Nghĩ đến đây, Giang Diệp cảm thấy chân mình như nhũn ra, suýt thì không đứng vững được nữa, may có Tiêu Hòa ở đằng sau kịp thời đỡ lấy.
Lúc này, Tiết Như Tâm đang nói chuyện với Đóa Đóa, phát hiện Giang Diệp ở đó, sắc mặt cô ta trong nháy mắt trắng bệch, vừa hoảng sợ vừa luống cuống.
Trên đường đến đây, cô ta còn mừng thầm vì không thấy Giang Tại Châu, ai ngờ anh lại ở cùng với Đóa Đóa!
Ngay lúc này, giọng nói trong trẻo của Đóa Đóa vang lên:
"Mẹ ơi, Đóa Đóa đến thay mẹ xin lỗi anh Giang Tại Châu, nhưng không tìm thấy anh ấy ở đâu."
Mà lúc này, Giang Diệp đang đứng cách hai người đó đúng hai bước chân.
Mãi đến lúc này, Tiết Như Tâm mới hiểu ra tại sao trên đường đi lại có nhiều người như vậy?
Thì ra bọn họ đều nhận ra cô ta rồi!
Trong lòng cô ta hoảng loạn, kéo Đóa Đóa muốn rời khỏi.
Vừa quay đầu lại, đám đông bỗng bị đẩy ra, anh Kiếm, tổng giám đốc và mấy cấp cao khác thở hồng hộc chạy đến.
Ngay khi nhìn thấy Tiết Như Tâm, bọn họ đều hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn cô ta.
"Quả nhiên là cô!"
"Không phải năm năm trước cô đã tự sát rồi sao?"
Lời khẳng định của bọn họ đã xác minh thân phận của Tiết Như Tâm, toàn bộ nhân viên có mặt ở đó đều xôn xao, tiếng bàn tán nổ ra.
"Là cô ta."
"Tôi nói mà, bảo sao lại giống hệt, bức di ảnh kia tôi còn lưu trên drive."
"Cô ta không phải cắt cổ tay chết rồi sao?"
"Tôi thấy tay cô ta không có vết thương nào... Chẳng lẽ là giả ư?"
"Trước đây cả công ty đều bị cô ta hại thảm, năm năm rồi, chẳng lẽ cô ta vẫn luôn trốn tránh? Giờ còn mặt mũi đến công ty à?"
......
Ánh mắt anh Kiếm lướt qua cổ tay Tiết Như Tâm, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám khó coi.
Khi vụ việc fan tự sát xảy ra, công ty cũng đã từng điều tra, nhưng ngay ngày hôm sau, tài khoản Như Trong Tim Tôi đã bị xóa, số điện thoại để lại cũng thành số trống.