Anh Kiếm bỗng trợn tròn mắt.
"Em định làm gì?!"
Giọng vừa dứt, Tiêu Hòa đột nhiên đá mạnh vào cửa.
Rầm!
Một tiếng động lớn, cánh cửa đóng chặt trực tiếp bị đá văng ra.
Biểu cảm của anh Kiếm nứt toác.
Người ta đang buồn khổ, em định làm gì?!
Lúc này, không phải nên để người ta yên tĩnh một chút sao?
Tiêu Hòa dùng hành động thực tế để chứng minh:
Yên tĩnh ư?
Không thể.
Trong phòng dựng phim không bật đèn, Giang Diệp vốn dĩ đau khổ đầy mình, lặng lẽ định ngồi xuống góc phòng gặm nhấm nỗi buồn.
Kết quả bị Tiêu Hòa đá văng cửa.
Tiếng động lớn làm anh giật mình, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, trừng mắt nhìn cửa chính với vẻ mặt ngơ ngác.
Trái tim vốn đã tan vỡ vì sợ hãi, lúc này gắng gượng lắp lại, buộc phải lấy lại tinh thần.
Tiêu Hòa đi thẳng vào.
"Đây đâu phải lỗi của anh, sao phải đau lòng? Nếu anh muốn báo thù, tôi đưa anh bao tải, nếu muốn trút giận, tôi cũng có bao cát. Hoặc là anh bắt cô ta về hành hạ cho hả giận cũng được. Nhưng nếu anh trốn ở đây khóc, xin lỗi, không được."
Giang Diệp sững sờ, vì mấy lời nói ngoài rìa pháp luật này của Tiêu Hòa mà sợ đến ngây người, đến cả nỗi buồn cũng quên mất.
Anh nhìn Tiêu Hòa trước mặt, thế giới sụp đổ trong tâm trí dường như đang dần bắt đầu xây dựng lại.
Thông thường, việc xây dựng lại có lẽ phải cần đến vài tháng, thậm chí là vài năm.
Nhưng Tiêu Hòa thì khác, cô ra tay bạo lực, trực tiếp dùng sức mạnh ghép những viên gạch rời rạc lại với nhau.
"Tôi không muốn khóc."
Giang Diệp nhỏ giọng thanh minh.
Tiêu Hòa ngồi xuống, nâng mặt anh lên nhìn, quả thực rất sạch, đôi mắt trong veo sáng ngời, phản chiếu hình ảnh của cô.
Bình thường trông anh mềm yếu nhu nhược, không ngờ lại mạnh mẽ đến bất ngờ.
Tiêu Hòa cảm thấy tim mình hình như bị cái gì đó chọc vào, cô thấy bắp cải của mình rất đáng yêu.
Sau đó theo bản năng, cúi đầu hôn anh một cái.
Cô đã quen sống ở mạt thế, lúc nào cũng nghĩ cái gì thì làm cái đó, không kiêng nể gì.
Muốn hôn thì cứ hôn thôi.
Giang Diệp trừng to mắt kinh ngạc, cảm thấy thế giới một lần nữa im lặng.
Tốc độ tái lập thế giới đột nhiên tăng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã trở lại như cũ.
Anh mở to mắt, chỉ còn thấy được một mình Tiêu Hòa.
Khuôn mặt luôn tái nhợt cuối cùng cũng có chút máu, trên má ửng hồng.
Cả người đờ đẫn, bị Tiêu Hòa kéo dậy, đi theo sau cô.
Tiết Như Tâm là cái gì chứ?
Di ảnh giả là gì chứ?
Anh đều quên sạch.
Anh Kiếm đứng bên ngoài, tận mắt chứng kiến hành động lưu manh ban ngày ban mặt của Tiêu Hòa, há hốc mồm kinh ngạc.
Lại nhìn trạng thái của Giang Diệp lúc này, trong lòng rất khó chịu.
Lúc Tiêu Hòa đạp cửa đi vào, anh ta còn rất bất bình.
Tiêu Hòa sao lại cư xử như thế?
Để người khác yên tĩnh một lát cũng không được, xông vào như vậy, lỡ làm Giang Diệp thêm đau lòng thì sao?
Bây giờ.
Anh Kiếm phải công nhận.
Tiêu Hòa đúng là cũng có chút bản lĩnh.
Trong lúc nhất thời, anh ta không phân biệt được hành động xông vào vừa rồi của Tiêu Hòa là để an ủi Giang Diệp, hay là để lưu manh?
Chắc chắn là vế sau!
Đương nhiên là vế sau rồi!
Nỗi buồn của Giang Diệp chưa kéo dài được một phút, đã mơ hồ đi theo Tiêu Hòa ra ngoài.
"Cửa của tôi..."
Lúc anh đi vào, không muốn bị người khác làm phiền nên mới khóa trái cửa, bây giờ ổ khóa đã méo mó, lung lay treo trên đó, mỗi lần lung lay lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.