Lúc này, Tiêu Hòa đang đứng bên cạnh sân khấu, nhìn Giang Diệp trước mắt.
Anh đã tháo kính, mái tóc xoăn lộn xộn được chải chuốt gọn gàng, để lộ vầng trán sáng sủa đầy đặn, đôi mắt sáng ngời tựa như ngàn vì sao.
Lúc này đây, anh là Giang Tại Châu trong tim hàng nghìn người hâm mộ.
Mặc dù năm tháng đã làm phai đi sự trẻ trung trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, ngập tràn tình yêu dành cho sân khấu.
Giọng hát nhẹ nhàng, trầm khàn như những hạt cát trắng trên bãi biển đang bị sóng biển thấm ướt, tưởng chừng như rất yếu đuối, tuy nhiên lại chống được những con sóng lớn.
Chính giọng hát độc đáo này đã bao dung cho quá khứ, chậm rãi ngân nga trong không gian vắng lặng.
Cuối cùng Tiêu Hòa cũng nghe được trọn vẹn bài hát này.
Khi cô đến thế giới này lần đầu tiên, trong lúc vô cùng căng thẳng và bối rối, tiếng hát này đã kỳ diệu xoa dịu cảm xúc của Tiêu Hòa, sau đó vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô.
Qua những đống đổ nát của thành phố bị đất vàng vùi lấp, để đến bên em
Dừng lại lắng nghe, là giọng em đấy
Ánh mặt trời rọi xuống
Đừng sợ, hãy dang rộng đôi tay, cảm nhận nhiệt độ của nhịp đập con tim
Số lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên nhanh chóng, thế nhưng lại vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong tiếng hát, cảm nhận sự bình yên đã lâu không có này.
Những người hâm mộ năm năm trước lặng lẽ lắng nghe, hoài niệm về thời gian đã qua.
Trong khi đó, rất nhiều cư dân mạng tò mò vào xem, sau khi nghe Giang Diệp hát cũng bị anh mê hoặc.
Tối nay, Giang Diệp nói rất ít nhưng lại hát liền mười bài, lượng người xem trực tiếp ngày một tăng, nhanh chóng lập kỷ lục mới cho trang web.
Bất kể là nam hay nữ, bất kể già hay trẻ, họ đều chỉ đến phòng phát sóng trực tiếp này để nghe hát.
Mà tiếng hát của Giang Diệp dường như đã xây dựng nên một cây cầu, để những người hâm mộ có tuổi có thể gặp gỡ những người trẻ mười mấy tuổi tại đây, một người hồi tưởng về quá khứ, một người thích thú lắng nghe, vượt qua sự khác biệt về tuổi tác và khoảng cách, chia sẻ tâm trạng của mình.
Lúc này, Tiêu Hòa đứng dưới sân khấu, nhìn thanh niên dường như đang tỏa sáng kia, trong lòng xao xuyến.
Một Giang Diệp như vậy, đáng lẽ phải đứng trên sân khấu để hát.
Cô chờ đến khi Giang Diệp kết thúc buổi biểu diễn, anh vẫn đứng trên sân khấu mãi không chịu rời đi.
Tiêu Hòa trực tiếp đi lên, hỏi anh: "Giang Diệp, anh có muốn ký hợp đồng với tôi không?"
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa vừa đến công ty đã lập tức tìm anh Kiếm, hỏi về tình hình hợp đồng quản lý của Giang Diệp.
Anh Kiếm có chút ngạc nhiên: "Cậu ấy đã sớm chấm dứt hợp đồng với anh rồi, không phải em đã xem hồ sơ rồi sao, lẽ nào còn không biết à."
Năm năm trước, không lâu sau khi Giang Diệp giải nghệ, hợp đồng quản lý của anh cũng sắp hết hạn, vì vậy họ thuận tiện chấm dứt hợp đồng, bây giờ Giang Diệp hoàn toàn là người tự do.
"Nói như vậy thì em có thể ký hợp đồng với anh ấy phải không?" Tiêu Hòa cười hỏi.
Anh Kiếm nghe xong, liếc xéo cô: "Giang Diệp bây giờ chỉ hận không thể dính chặt lấy em, vấn đề này, em còn cần hỏi anh sao?"
Giang Diệp bây giờ giống hệt một chàng trai trẻ bị yêu tinh mê hoặc, chỉ cần Tiêu Hòa ngoắc ngón tay là lập tức vội vã chạy theo.
Còn cần phải hỏi sao?
Tiêu Hòa: "Nhưng thủ tục cần thiết thì vẫn phải làm mà."