Hương vị ngọt ngào của hạt dẻ và hương thơm của đường caramen hòa quyện vào nhau, lan tỏa trong không khí, chui vào mũi hamster.
Hai chân trước của nó cuối cùng cũng không nhịn được mà động đậy.
Nhân lúc đối phương quay lưng đi, nó vội đưa tay ra, nhanh chóng túm lấy hạt dẻ đường trên bàn, nhét hết vào miệng.
Vị ngọt ngào thấm vào vị giác, lỗ tai của nó lập tức dựng đứng.
Tiểu Quai chưa bao giờ ăn hạt dẻ ngon đến thế, thậm chí cả vỏ cũng ngọt!
Trước đây mỗi lần Tiêu Hòa cho nó ăn, cô đều ném một túi hạt dẻ sống ra khỏi không gian, làm sao nó biết trên thế giới này lại có thứ ngon như vậy chứ!
Nó vui vẻ đến nỗi đuôi căng cứng, thậm chí không bóc vỏ, trực tiếp nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Sau đó lại đưa chân đến gần cái tiếp theo.
Vừa ăn vừa không quên dùng khóe mắt nhìn Giang Diệp.
Con người này vậy mà không sợ nó, còn chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì Giang Diệp nói: "Đây là hạt dẻ mấy ngày trước nấu cho Tiêu Hòa ăn còn thừa, còn rất nhiều, nếu thích thì mày cứ ăn hết đi."
Tiểu Quai nghe thấy những lời này, bàn tay cầm hạt dẻ cứng lại, ngẩng đầu lên không thể tin nổi.
Cái gì?
Tiêu Hòa còn trốn nó tới đây ăn vụng hạt dẻ ư?
Thảo nào lại coi trọng người trước mắt như vậy.
Hamster tức giận vung đuôi, quyết định ăn uống thả ga.
Chờ đến khi ăn no uống đủ, nó thậm chí quên mất lý do tại sao mình lại đến đây, nằm trên mặt đất bắt đầu ngủ gật.
Giang Diệp một bên cho ăn, một bên từ từ lại gần, không nhịn được đưa tay xoa bộ lông mềm mại của nó, trên đó còn mang theo hơi ấm.
Đúng là động vật thật, không phải con người giả dạng.
Nhưng, một con hamster lớn như vậy có hợp lý không?
Trước đây anh chưa từng nghe báo đài nói, cũng chưa từng thấy tin tức liên quan, vậy nó đến đây bằng cách nào?
Giang Diệp suy nghĩ một lúc, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc, bất kể đối phương có hiểu hay không đều căn dặn nó: "Sau này mày đừng đến đây nữa, rời khỏi thành phố đi, trốn trong núi sâu đừng để ai phát hiện ra. Bằng không nếu bị bắt sẽ bị đưa đến phòng nghiên cứu đấy."
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy hamster mở to mắt, đang nhìn mình chăm chú.
Tiểu Quai hôm nay đến đây là để đòi nợ người đàn ông này, cho anh biết lợi hại, nào ngờ đối phương lại lo lắng cho an toàn của nó.
Nó có chút không được tự nhiên, lắc lắc đuôi, rồi đột ngột đứng dậy, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
Đến vội vã, đi cũng đột ngột.
Giang Diệp dọn dẹp lại chỗ hạt dẻ thừa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không còn thấy bóng dáng hamster.
Hy vọng nó thực sự trốn vào núi sâu, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì nguy to.
Nhưng đến tối ngày hôm sau, Giang Diệp vừa mới chìm vào giấc ngủ.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng ngủ.
Mở cửa ra, con hamster khổng lồ hôm qua lại xuất hiện.
Giang Diệp:...
"Sao mày chưa đi?"
Cặp mắt đen nhánh của hamster sáng lấp lánh, bộ lông trên người bóng mượt, nó ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác với vẻ hung dữ khi mới đến ngày hôm qua.
Nó lắc lắc tai, hai chân nhỏ sờ soạng ở đằng sau, đột nhiên móc ra một cái chậu, vui sướng đưa đến trước mặt Giang Diệp.
Giang Diệp nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ngay.
"Đồ ăn ở trong bếp."
Tiểu Quai nghe vậy, khẽ nghiêng người nhường đường, đợi Giang Diệp đi vào bếp thì vội vàng theo sau.