Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 973

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 973
 

Anh tiếp tục nghiến răng chạy theo mọi người, chỉ là khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa.
 

 
 

Đang chạy thì đằng sau anh vang lên tiếng bước chân.
 

 
 

Tiểu Quai đã ăn xong đồ ăn, nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của họ.
 

 
 

Ngay khi thấy nó xuất hiện, trong đầu mọi người như có một sợi dây thần kinh căng ra, tiếp tục tăng tốc, lại đồng cảm nhìn Giang Diệp ở phía sau.
 

 
 

Tới rồi!
 

 
 

Lát nữa sẽ đến phân cảnh đỉnh cao!
 

 
 

Có rất nhiều lần bọn họ đang tập, chỉ cần chậm lại một chút là bị Tiểu Quai dọa nạt, cuối cùng là sợ hãi, chạy nhanh hơn cả xe ô tô.
 

 
 

Bây giờ Tiểu Quai đang chậm rãi lại gần Giang Diệp.
 

 
 

Nhưng nó lại vẫy đuôi theo kiểu máy bay trực thăng, ánh mắt hưng phấn, lỗ tai dựng thẳng, mọi biểu hiện đều cho thấy nó đang rất vui.
 

 
 

Nó vui vẻ chạy đến trước mặt Giang Diệp, không dọa nạt, cũng không uy hiếp, mà giơ hai chân trước vỗ liên hồi, bắt đầu cổ vũ Giang Diệp.
 

 
 

Cố lên!
 

 
 

Cố lên!
 

 
 

Thỉnh thoảng còn làm duyên.
 

 
 

Thấy cảnh này, mọi người lại không thoải mái.
 

 
 

Nhớ lại tình cảnh của mình khi đó, đây rõ ràng là phân biệt đối xử!
 

 
 

Đang lúc này, Tiêu Hòa chạy đến.
 

 
 

Trong lòng mọi người lại xuất hiện tia hy vọng.
 

 
 

Tiểu Quai chỉ là bị đồ ăn ngon làm mờ mắt mà thôi, nhưng Tiêu Hòa rất nghiêm khắc, đừng nói là Giang Diệp, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế đến thì cô cũng không đổi sắc!
 

 
 

"Đội trưởng, chị xem Tiểu Quai này."
 

 
 

Chị mắng nó đi!
 

 
 

Tiêu Hòa nghe vậy, quay đầu lại nhìn, cau mày, nhanh chóng đi tới chỗ Giang Diệp.
 

 
 

Vừa mở miệng đã dọa cho mọi người khựng lại, suýt ngã nhào xuống đất.
 

 
 

"Có kiên trì được không? Còn ba km nữa, điều chỉnh tần suất hít thở, cố gắng hít thở theo bước chân, đừng hít thở bằng miệng." Tiêu Hòa kiên nhẫn hướng dẫn.
 

 
 

Mọi người trừng mắt.
 

 
 

Đây là đội trưởng ư?
 

 
 

Đây còn là đội trưởng lạnh lùng tàn nhẫn, nói một không hai của bọn họ không?
 

 
 

Giang Diệp khẽ gật đầu, theo chỉ dẫn của Tiêu Hòa điều chỉnh lại hơi thở, cơ thể quả nhiên nhẹ nhõm hơn một chút, rất nhanh, trong lúc những người khác còn ngơ ngác, anh đã từ từ đuổi theo.
 

 
 

Anh thực sự muốn gia nhập đội ngũ huấn luyện, sớm ngày lên sân khấu.
 

 
 

Thậm chí khi huấn luyện được một nửa, Tiêu Hòa thấy anh mới tham gia lần đầu, muốn đề nghị anh nghỉ ngơi thì Giang Diệp lại từ chối, yêu cầu được tham gia tất cả các hạng mục.
 

 
 

Đợi đến khi hoàn thành toàn bộ các hạng mục, anh đã mệt đến nỗi thở không ra hơi, tới bò cũng không nổi.
 

 
 

Lần đầu tập luyện mà đã làm được đến thế này, khiến người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác.
 

 
 

"Các cậu thấy không, đây là thần tượng mà tôi thích." Từ Nhất Chu tự hào nói.
 

 
 

Những người khác đều gật đầu.
 

 
 

Không phải Tiêu Hòa không nghiêm khắc, mà là không cần thiết.
 

 
 

Kể cả không cần dùng đến những chiêu đe dọa kia, Giang Diệp vẫn sẽ chủ động hoàn thành toàn bộ buổi tập.
 

 
 

Hơn nữa tuy Tiêu Hòa dịu dàng hơn thường ngày, nhưng chuẩn mực cần thiết chẳng hề hạ thấp.
 

 
 

"Tôi đã hiểu lầm đội trưởng rồi, đội trưởng sao có thể phân biệt đối xử được cơ chứ?"
 

 
 

Những người khác đều gật đầu.
 

 
 

Đang nói, Tiêu Hòa đi tới tuyên bố: "Hôm nay tập luyện đến đây, mọi người giải tán."
 

 
 

Nói xong nhìn Giang Diệp vẫn còn nằm trên đất thở hồng hộc.
 

 
 

"Có thể đứng dậy được không?"
 

 
 

Giang Diệp lúc này đến sức giơ tay cũng không có, thở hồng hộc nói: "Các cậu... đi trước đi, tôi... nghỉ một lát rồi... sẽ khỏe thôi..."
 

 
 

Xem ra là không đứng dậy được.
 

 
 

Tiêu Hòa trực tiếp đi tới, cúi người, sau đó một tay đỡ lấy lưng Giang Diệp, hơi dùng sức, bế bổng người lên.
 

 
 

Giang Diệp ngạc nhiên mở to mắt, bị hành động của cô dọa sợ, anh giãy giụa.
 

 
 

"Tôi còn, còn đi được..."
 

 
 

Tiêu Hòa nhíu mày nhìn anh, đã mệt đến mức nhúc nhích cũng không nổi rồi.
 

"Đừng giãy nữa."
 

 
 

Nói xong thì đè anh lại, sau đó quay đầu nhìn mấy nghệ sĩ khác đang ngẩn người.
 

"Tôi đưa anh ấy về trước, mai đến giờ này tập hợp ở đây."
 

 
 

Nói xong, thản nhiên đi ra ngoài.
 

 
 

Hoắc An và mấy người khác bị cảnh tượng này dọa cho chết lặng, nhìn hai người đi rồi mới nói.
 

 
 

"Lúc tụi mình mệt đến mức bò không nổi, đội trưởng có từng ân cần bế tụi mình như vậy không?"
 

 
 

"Không, chắc chắn là không."
 

 
 

"Hít..."
 

 
 

"Không đúng không đúng, chắc chắn giữa đội trưởng và Giang Diệp có chuyện gì đó."
 

 
 

.....
 

 
 

Sau một thời gian tập luyện, thể lực Giang Diệp tăng lên rất nhanh.
 

 
 

Cùng lúc đó, việc sản xuất album của anh cũng chính thức đi vào quỹ đạo.
 

 
 

Đây là album chưa kịp phát hành của năm năm trước, bài hát bên trong đều do Giang Diệp sáng tác, chỉ cần tổng hợp rồi phát hành là xong.
 

 
 

Hôm tái thu âm, phòng thu có rất nhiều người.
 

 
 

Là người đại diện, Tiêu Hòa cau mày nhìn một đám người rảnh rỗi tới hóng chuyện.
 

Anh Kiếm đến còn đỡ, sao đến tổng giám đốc và các sếp lớn của các công ty khác, còn cả nhà sản xuất âm nhạc Du Âm cũng đến?
 

 
 

Mấy người họ không có việc gì làm à?
 

 
 

Phòng thu không lớn bị nhồi nhét như hộp cá mòi.
 

 
 

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ở bên ngoài còn có không ít nhân viên muốn dán tai vào cửa, nghe ngóng tiếng hát phát ra từ bên trong.
 

 
 

"Đây chính là thời khắc đáng kỷ niệm." Tổng giám đốc phấn khởi nói.
 

 
 

Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Giang Diệp thu âm, việc này mang ý nghĩa phi thường, bọn họ đương nhiên không thể bỏ lỡ.
 

 
 

Tiêu Hòa nhẫn nhịn không ném bọn họ ra ngoài, chào hỏi Giang Diệp đang đứng bên trong.
 

 
 

Nhạc vang lên, Giang Diệp vừa cất tiếng hát, giọng hát ôn hòa pha chút khàn khàn khiến người ta đắm chìm.
 

 
 

Nghe một lúc, Du Âm thỏa mãn nói: "Giọng hát của cậu ấy có thêm tình cảm rồi, năm năm trước khi thu âm ca khúc này, cậu ấy xử lý tình cảm còn có phần non nớt."
 

 
 

Nghe vậy, Tiêu Hòa nhìn vào lời bài hát trên tay.
 

 
 

Đây là một bài hát miêu tả mối tình đơn phương.
 

 
 

"Đúng vậy."
 

 
 

Tổng giám đốc cũng gật đầu, nói: "Bài hát về tình cảm cần có trải nghiệm mới có thể thể hiện tốt, đây vốn là điểm yếu của Giang Diệp, nhưng bây giờ đã khá hơn trước rất nhiều rồi."
 

 
 

"Oa! Không lẽ cậu ấy đã có người trong lòng rồi à?"
 

 
 

"Không thể nào?"
 

 
 

"Chắc chắn là vậy, nếu không thì xử lý tình cảm sẽ không thể tinh tế như thế được."
 

 
 

"Tôi chưa nghe nói gì cả..."
 

 
 

Nghe tiếng họ nhỏ giọng bàn luận, Tiêu Hòa đang lật lời bài hát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy anh Kiếm đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt giống như cô đã đi trộm cải trắng do anh ta trồng vậy.
 

 
 

"?"
 

 
 

Tiêu Hòa: Nhìn tôi làm gì? Có liên quan gì đến tôi đâu?
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment