Dù cảnh tượng vừa rồi chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, thế nhưng ông ta lại cảm thấy mình như già đi mười tuổi.
Hai người không thể nào nhất trong cả công ty, vậy mà lại ở bên nhau!
Lúc này trong phòng làm việc, cả người Giang Diệp đỏ bừng.
Đối mặt với người mình thích vốn đã ngại, không ngờ còn bị tổng giám đốc bắt gặp.
Chờ người kia rời đi, anh định đứng dậy nhưng Tiêu Hòa không cho.
Tiêu Hòa dễ dàng đè anh xuống ghế sofa.
Bây giờ cô không vui.
Là rất không vui.
Kể từ khi biết Giang Diệp có người mình thích, cô cảm thấy giống như gạo mà mình vất vả tích trữ bị chuột gặm mất; vất vả thu thập đồ tiếp tế đến cổng căn cứ thì bị người cướp mất giữa đường; đang chăm chú luyện năng lực thì đột nhiên phát hiện năng lực biến mất.
Trong lòng cô rất khó chịu, cô nhìn chằm chằm Giang Diệp đỏ bừng trước mặt, cẩn thận bắt lấy cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Cảm giác này rất mới lạ, trước đây Tiêu Hòa chưa từng cảm thấy, cô chỉ có thể tạm thời cho rằng là do Giang Diệp giấu mình một bí mật nho nhỏ nên cô mới không vui.
Cho nên cô thúc giục anh: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, người mà anh thích là ai?"
Nghe được lời này, động tác giãy giụa của Giang Diệp dừng lại ngay lập tức.
Anh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, như thể giây sau sẽ đập ra khỏi lồng ngực, rung động đến mức cả màng nhĩ cũng ù đi.
Trước đây khi sáng tác, anh không tránh khỏi phải viết một số ca khúc tình yêu, mà chất liệu sáng tác của anh đều lấy từ trên mạng.
"Như chú nai tơ đang chạy loạn"
"Mặt đỏ tía tai"
"Tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài nhưng lại như bị một bàn tay nắm chặt, đau đớn đến mức phải chảy mật, chua chua ngọt ngọt."
Những cảm giác này đối với anh lúc đó đều rất mơ hồ, không thể lý giải.
Nhưng giờ khắc này, anh lại trực tiếp cảm nhận được vô cùng chân thực.
Lúc này, trái tim anh đang bị Tiêu Hòa nắm trong tay, theo từng cử động của đối phương mà vui buồn giận hờn.
Cảm nhận được hương vị chua ngọt này, hơi thở của Giang Diệp dần dần trở nên đều đặn, ngược lại còn nắm lấy tay Tiêu Hòa, nói: "Nếu tôi nói, người đó chính là cô thì sao?"
Tiêu Hòa bỗng sững sờ.
Đối diện là đôi mắt tràn ngập tình yêu của Giang Diệp, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.
Người mà Giang Diệp thích là cô?
Một cảm giác kỳ lạ ùa vào lòng Tiêu Hòa, có chút bất ngờ, cũng có chút khó tin, phức tạp đan xen, khiến người ta không thể hiểu rõ.
Lần trước khi Giang Diệp thẳng thắn tỏ tình trên chương trình, cô chưa từng nghĩ đến đó sẽ là mình, bởi vì...
"Nhưng anh chỉ là một nhân vật hư cấu thôi mà." Cô nhìn người trước mặt, không kìm được mà nói.
Tiêu Hòa vẫn luôn nhớ rằng, thế giới cô đang sống hiện tại chỉ là một cuốn tiểu thuyết tên là "Thời Đại Giải Trí", tất cả mọi người đều chỉ là những nhân vật trong sách.
Cho dù là lưu lượng hàng đầu của làng nhạc Giang Diệp cũng không ngoại lệ.
Một nhân vật hư cấu sao có thể thích cô được?
Giữa lúc vui mừng, trong lòng cô nảy lên một câu hỏi như vậy.
"Nhân vật hư cấu là gì?" Giang Diệp nghi hoặc hỏi.
Anh đã từng hình dung ra rằng sau khi mình nói ra, Tiêu Hòa sẽ có rất nhiều phản ứng, dù là gật đầu hay từ chối thì anh đều có thể chấp nhận, nhưng lại không ngờ tới loại phản ứng này.
Lý do mà Tiêu Hòa luôn tích trữ đồ vật là vì cô cho rằng mình rồi sẽ phải xuyên không trở về, chuẩn bị đồ đạc từ trước là để khi quay về thời "mạt thế" có thể sử dụng.