Tỉnh lại đi!
Cậu chính là nam thần vạn người mê của cả làng nhạc, là công thần của Giải Trí Lam Tinh mà!
Nhưng ngẩng đầu nhìn Giang Diệp, chỉ cần nhắc đến Tiêu Hòa là mặt Giang Diệp lại si mê, trong mắt ánh lên những ngôi sao lấp lánh, ông ta chỉ có thể thầm chúc phúc.
Tổng giám đốc không quên dặn dò: "Vậy hai người cũng phải cẩn thận một chút, ít nhất thì… cũng phải đóng cửa lại đi."
May người xông vào là ông ta, nếu là người khác thì bây giờ chắc đã vỡ tổ rồi.
Giang Diệp đột nhiên đỏ mặt, nói: "Hôm đó là tôi vô tình ngã, Tiêu Hòa thấy vậy muốn đỡ tôi, mới thành ra như vậy."
"Cậu ngã kiểu gì?"
"Chân trái vướng chân phải."
"..."
Nghe câu trả lời này, tổng giám đốc tỏ vẻ lãnh đạm.
Ha, lại là trò trẻ con của đôi tình nhân.
Ông ta phất tay: "Thôi đi, chuyện của đôi tình nhân các người tôi không quản. Trong vài ngày nữa, buổi hòa nhạc của cậu cũng sẽ bắt đầu, nếu có Tiêu Hòa đi cùng, tôi cũng yên tâm hơn."
Giang Diệp bây giờ nổi tiếng hơn so với thời điểm giải nghệ năm năm trước, nhân khí tăng cao, gần đây ông ta đã nghe được một số tin tức không hay.
Tháng trước, một nghệ sĩ của một công ty điện ảnh khác đã bị bắt cóc, nhận được một vài bức thư tống tiền, sau đó đã trả một khoản tiền chuộc mới cứu được người, nhưng đến tận bây giờ, cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ.
Do thân phận đặc biệt của minh tinh nên chuyện này không được công bố ra ngoài, chỉ lưu hành nội bộ, nhưng bây giờ mọi công ty đều vô cùng cẩn thận, lặng lẽ hủy bỏ rất nhiều hoạt động.
Nhưng buổi hòa nhạc của Giang Diệp đã được ấn định từ trước, vé đã được bán ra, không thể tùy tiện hủy bỏ, chỉ có thể cắn răng tổ chức.
Có điều nếu Tiêu Hòa ở bên anh thì mọi người cũng yên tâm hơn.
Bởi vì với võ lực của Tiêu Hòa, kẻ nào dám tìm đến cửa đều sẽ chỉ có một chữ "Chết".
Tổng giám đốc lo lắng Giang Diệp sẽ gặp nguy hiểm, thực sự là dư thừa.
Bình thường, Giang Diệp chỉ đi lại hai nơi, dù là ở công ty hay ở nhà, cơ sở bảo vệ đều rất hoàn thiện, cho nên những kẻ bắt cóc muốn ra tay thì đối tượng đầu tiên bọn chúng nhắm đến có lẽ không phải là Giang Diệp.
Gần như ngay trong ngày hai người trò chuyện, Nghiêm Tu Quần tự mình đến trung tâm thương mại gần đó làm hoạt động.
Vừa đi vào bãi đậu xe, cậu ta đã bị một cú đánh vào đầu, ngã gục xuống đất.
Ngay khi đã tỉnh, cậu ta phát hiện mình đã bị trói, xung quanh là mấy gã trung niên ánh mắt không thiện chí, đưa cho cậu ta một chiếc điện thoại.
"Bây giờ mày lập tức gọi điện về nhà, tiền chuộc là năm mươi triệu."
Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần nhanh chóng hiểu ra.
Nhìn mấy tên du côn trước mắt, cậu ta không hề sợ hãi, ngược lại còn xao động, cười tự giễu.
"Các người tìm tôi để đòi tiền ư? Bây giờ ai mà không biết Nghiêm Tu Quần tôi đã hết thời rồi, nửa tháng mới tham gia được một hoạt động, lấy đâu ra tiền mà đưa cho các người?"
Bọn bắt cóc nổi trận lôi đình.
"Mày không muốn đưa tiền à?"
Nói rồi, trực tiếp xông lên ra tay.
"Tôi không có tiền, nhưng người khác có." Nghiêm Tu Quần nhanh chóng nói.
Nghe vậy, mấy gã bắt cóc đột ngột dừng tay.
"Ai?"
Ánh mắt Nghiêm Tu Quần lóe lên vẻ thâm sâu: "Người nổi tiếng nhất, giàu có nhất công ty chúng tôi tên là Giang Tại Châu, nếu các người bắt cóc được anh ta, chỉ riêng tiền chuộc đủ cho các người ăn tiêu cả đời không lo."