Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 985 - Chương 987

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 987
 

Huống hồ, cho dù Giang Diệp không ký tên thì người hâm mộ cũng sẽ vây kín lối ra.
 

 
 

"Lát nữa tôi lái xe dụ người hâm mộ đi trước, sau đó anh đi từ cửa sau, chúng ta gặp nhau ở công viên sau sân vận động."
 

 
 

"Được."
 

 
 

Giang Diệp gật đầu, hai người nhanh chóng bắt đầu hành động.
 

 
 

Cách dụ hổ rời núi này bọn họ cũng không phải lần đầu sử dụng, đây là cách nhanh nhất để rời khỏi sân vận động.
 

 
 

Hai giờ, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi rời khỏi sân vận động.
 

 
 

Những người hâm mộ đứng đợi bên ngoài, vừa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lập tức vây quanh lại, giống như trước đây hô to tên Giang Diệp, chỉ hy vọng có thể nhận được chữ ký của anh.
 

 
 

Nhưng trên xe lúc này chỉ có một mình Tiêu Hòa.
 

 
 

Cô khó khăn tiến về phía trước, cảm thấy từng bước đi đều rất gian nan.
 

 
 

Nhưng may thay, người hâm mộ chỉ đi theo bên cạnh xe, sau đó cũng tản đi mất, rất nhanh bên ngoài sân vận động đã không còn một bóng người.
 

 
 

Lại đợi thêm hai mươi phút, Giang Diệp đội mũ và khẩu trang, nhanh chóng từ cửa sau đi ra, hướng về phía công viên đã hẹn trước.
 

 
 

Sân vận động này nằm ở ngoại ô, bình thường chỉ khi tổ chức hoạt động mới có người, bây giờ trên đường, ngoài những chiếc xe thỉnh thoảng lao vụt qua, gần như không nhìn thấy bóng người nào.
 

 
 

Giang Diệp không muốn để Tiêu Hòa phải đợi lâu, bước nhanh như bay, vừa mới đến lối vào công viên, đột nhiên có người chặn lại.
 

 
 

Người đến là một người đàn ông trung niên, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vừa nhìn thấy Giang Diệp, biểu cảm liền trở nên kích động, chặn anh lại ở ven đường.
 

 
 

"Giang Diệp, tôi và em gái tôi đều là người hâm mộ cậu, nếu như con bé có thể nhìn thấy cậu thì chắc chắn sẽ rất vui mừng! Chỉ là em gái tôi từ nhỏ đã mắc bệnh bại liệt, mỗi ngày nó đều nghe nhạc của cậu, nghệ sĩ mà con bé thích nhất chính là cậu!"
 

 
 

Giang Diệp một lòng muốn đi tìm Tiêu Hòa, nhớ kỹ lời cô dặn dò, vốn định trực tiếp rời đi, đột nhiên nghe thấy hai chữ "bại liệt", bước chân đột nhiên dừng lại.
 

 
 

"Cảm ơn anh."
 

 
 

Thấy Giang Diệp đáp lại, người đàn ông liền tỏ vẻ khó xử.
 

 
 

"Hôm nay tôi đưa em gái tôi ra ngoài đi dạo, không ngờ xe lăn lại kẹt vào thanh chắn cống thoát nước, muốn nhờ ai đó giúp đỡ nhưng lại không tìm được ai, cậu có thể giúp tôi một tay không?"
 

 
 

Nói xong, chỉ tay về phía ngôi làng ở bên kia công viên.
 

 
 

Khu vực kia sắp sửa được giải tỏa, bây giờ những người ở bên trong đã lần lượt chuyển đi hết rồi, nơi đó vốn rất hoang tàn.
 

 
 

Giang Diệp quay đầu nhìn thử, nhiều năm kinh nghiệm khiến trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành.
 

 
 

"Tiêu Hòa đang ở gần đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy qua đây, nhiều người giúp đỡ cũng tiện hơn."
 

 
 

Vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị liên lạc với Tiêu Hòa.
 

 
 

Người đàn ông liền tiến lên cản trở: "Hai chúng ta đến đó thử trước, không cần gọi điện thoại, phụ nữ đến rồi cũng không giúp được gì đâu."
 

 
 

Nghe vậy, hành động của Giang Diệp khựng lại: "Anh không biết Tiêu Hòa sao?"
 

 
 

Chỉ cần người nào đó hơi tìm hiểu một chút về giới giải trí cũng đều biết Tiêu Hòa, vì vậy tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.
 

 
 

Hơn nữa, người trước mắt này lại là người hâm mộ trung thành của anh.
 

 
 

Ánh mắt Giang Diệp tức thì trở nên cảnh giác, vừa lùi lại phía sau, vừa nhanh chóng bấm số điện thoại gọi cho Tiêu Hòa.
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment