Mấy tên còn lại hoảng sợ, nhớ lại lời mà Giang Diệp vừa nói, nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn anh.
Không giống như những người khác, Giang Diệp thấy cô xuất hiện thì ánh mắt lại sáng lên.
"Tiêu Hòa! Cô đến rồi!"
Giọng nói đầy sự kiên định, như thể tin chắc đối phương nhất định sẽ tìm ra mình.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, thấy trên mặt Giang Diệp có vết thương, tuy không chảy máu nhưng đã bắt đầu bầm tím, hai tay bị trói bằng dây thừng, quần áo bừa bộn còn dính đầy bụi.
Phiên bản bắp cải bị xâm hại.
Không những không héo rũ mà còn rất hăng hái nhìn mình, nhìn cũng khá…ngon?
"Thật sự là... phụ nữ sao?!"
Tên bắt cóc kinh ngạc la lên.
Tiêu Hòa thu hồi tầm mắt, nhìn lại người dưới chân mình, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
"Anh chưa từng nghe chuyện công chúa cứu hoàng tử trên lưng ngựa đen sao?"
Nói rồi, cô trực tiếp đưa tay kéo gã đàn ông trên đất lên.
Thật sự là kéo lên, tên bắt cóc to lớn trực tiếp bị nhấc bổng khỏi mặt đất, liên tục giãy giụa trong tay Tiêu Hòa, khiến mấy tên bắt cóc khác mặt cắt không còn giọt máu.
Tiêu Hòa: "Tôi sẽ cho các người một bài học."
Nói xong, cô giơ tay phải lên, trực tiếp đấm bay người đó ra ngoài.
Cùng với tiếng "Bịch", người đàn ông lăn hai vòng trên mặt đất, bụi mù mịt bay lên.
Mấy tên còn lại thấy vậy, chân lập tức mềm nhũn.
Tiêu Hòa nhìn thì mảnh mai, chỉ to bằng một nửa tên bắt cóc kia, làm sao có thể một tay nhấc bổng đối phương lên rồi đấm bay đi được?
Đang trong lúc hoảng sợ, đột nhiên phát hiện Tiêu Hòa đang nhìn về phía chúng.
"Ai cho phép mấy người bắt người của tôi?"
Cô giơ chân bước tới.
Mấy tên bắt cóc hoảng sợ, vội vàng cầm vũ khí bên cạnh, chĩa vào Tiêu Hòa.
"Ngon thì tới đây! Bọn tao sẽ bắt luôn mày!"
Giọng nói ngạo mạn nhưng lại hành động sợ sệt, Tiêu Hòa vừa bước lên một bước, chúng đã sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, thậm chí có ý định bỏ trốn.
Tiêu Hòa không hề nhân nhượng, việc đầu tiên là quay người đóng cửa lại.
"Hôm nay những kẻ nào ở đây, đừng hòng trốn thoát."
Bọn bắt cóc thấy hết đường thoát, nghiến răng, cầm dao xông thẳng về phía trước.
Nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị Tiêu Hòa đá bay, đồng thời đoạt lấy con dao trong tay một tên khác, quật ngã hắn ta xuống đất.
Chỉ trong vài giây, tất cả bọn chúng đều bị đánh bầm dập, vứt vào góc, toàn bộ đều ngất đi.
Sau khi giải quyết xong tất cả, Tiêu Hòa mới quay người nhìn Giang Diệp.
"Anh không sao chứ?"
Giang Diệp trông hoàn toàn ổn, thậm chí hai mắt còn sáng rực.
Hai tay vẫn bị trói, khó khăn lắm mới đứng dậy, nhảy tới trước mặt Tiêu Hòa, cười nói: "Tôi biết chắc chắn là cô sẽ tới."
Trong giọng nói không hề có một chút nghi hoặc hay do dự nào.
Tiêu Hòa ngẩn người ra, nhìn vết thương và bụi bẩn trên mặt anh, cảm thấy Giang Diệp của ngày hôm nay đẹp trai đến lạ, đúng là đập thẳng vào trái tim cô.
Giang Diệp có thể nổi tiếng đến mức này, ngoài các bài hát do chính anh sáng tác và thể hiện, còn bởi vì anh vốn đã đẹp trai, chỉ riêng lượng fan nhan sắc đã là một con số cực khủng.
Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Hòa, anh luôn là một cây cải, một củ khoai tây, dường như mỗi lần nhìn anh, trước mắt cô đều như được phủ một đĩa đồ ăn, khiến cô có chút không biết phải miêu tả vẻ ngoài của Giang Diệp như thế nào.
Nhưng lúc này đây, màn sương mù che trước mắt Tiêu Hòa từ từ tan đi, cô có thể nhìn rõ đôi lông mày đẹp, sống mũi cao và khóe miệng cười duyên của anh.