Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 18


Mùa hè đã qua hơn một nửa, hôm sau đã là ngày thi cuối học kỳ.

Buổi chiều tan học, học sinh cũng như mọi khi chuẩn bị giờ tự học buổi tối, cũng không có người về nhà.

Sắp lên lớp mười hai, không có một ai dám buông lỏng chút nào, trường học sợ học sinh lười biếng, lên lớp mười hai sẽ phân ban thêm lần nữa, nói các khác nếu không thi qua sẽ bị chuyển vào lớp bình thường.

Cơ hội chỉ còn lần này tất cả học sinh đều ra sức ôn tập.
Lý Hiểu Hiểu cũng không còn thư thái như thường ngày, cũng chăm chỉ ôn tập cũng chỉ mong được tiếp tục học lớp này, tất cả học sinh đều quen thuộc lẫn nhau, cùng nhau thảo luận bài tập đều không muốn bị chuyển đi.

Sở Dao ôn tập vật lý, Lý Hiểu Hiểu ôn tập tiếng anh.
Thật vừa lúc Trần Liên Sanh cũng ở đây.

Sở Dao âm thầm thở dài một hơi, xem ra Trần Liên Sanh lại muốn tìm mình hỏi thăm về Chu Ngự.

Nhưng Lý Hiểu Hiểu lại không biết sự tình này, vừa nhìn thấy thân ảnh cô, liền vẫy tay đuổi đi bạn đang ngồi cùng để cho cô ngồi vào.
Cậu muốn bài tập.

Sở Dao để quyển vở bài tập lên giữa bàn, nói: “ cậu cho tớ vào bên trong ngồi.”
“ Sảo vậy?” Lý Hiểu Hiểu ngoài miệng hỏi, nhưng thân thể vẫn theo lời cô mà đứng dậy chuyển ra ngồi ngoài.
“Làm xong rồi kể cho cậu sau.” Sở Dao ra quyển nháp, lại lấy thêm quyển sách tiếng anh ra.
Vừa mới dừng bút, trước mặt liền ngồi xuống một người.

“Sở Dao, cậu cũng học lớp này!” Trần Liên Sanh cũng không hỏi trực tiếp, ngược lại lấy quyển sách tiếng anh trên bài ra, hướng cô lôi kéo nói: “ Cậu cũng giảng cho tớ nghe một chút, đề này làm như thế nào?” Trần Liên Sanh giọng nói mang theo nịnh nọt rõ ràng.
Sở Dao cũng không vạch trần, vẫn tiếp tục giảng bài cho Lý Hiểu Hiểu.


“ Cậu đã hiểu đề này chưa?” Sở Dao hỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hiểu Hiểu.
“ Hiểu rồi, hiểu rồi!.” Lý Hiểu Hiểu liên tục gật đầu.
“ Kia cậu chỉ lại đi, tớ còn chưa hiểu gì….”
Sở Dao còn chưa lật qua trang khác thì bị ngăn lại, cô hỏi: “ chỗ nào cậu chưa hiểu?”
“ Chính là có chút không hiểu, cậu có thể nói lại một lần nữa không?” Trần Liên Sanh có chút xấu hổ, nhìn cô cười.
Sở Dao nhìn Trần Liên Sanh, rất nhanh liền nói lại một lần nữa, rồi hỏi: “ Lần này cậu đã hiểu chưa?”
“ Hiểu rồi… hiểu rồi.” Trần Liên Sanh do dự đáp lại.
Sở Dao không để ý tới, trực tiếp giảng đề tiếp theo.
“Sở Dao, cậu có thể hay không……” Trần Liên Sanh nói
Sở Dao: “ Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”
Trần Liên Sanh nhìn về phía Lý Hiểu Hiểu.
“Chúng tớ đang giảng đề, không muốn phí thời gian.” Sở Dao cự tuyệt ánh mắt của Trần Liên Sanh nói, sắc mặt mang theo một chút tức giận.
“Chính là cái kia Chu Ngự…… Cậu đã hỏi giúp tớ chưa?”
“ Tớ nên nói như thế nào, tớ cùng hắn không có quan hệ gì, cũng không quen, chỉ đơn thuần là bạn ngồi cùng bàn.”
Sắp đến buổi tối, Sở Dao đứng dậy mở đèn phòng học, có lẽ do cô có thái độ quá mức kiên định, Trần Liên Sanh đã rời đi.
“ Chuyện là như thế nào vậy, cậu câu kết cùng Chu Ngự?” Lý Hiểu Hiểu hỏi.
“ Cậu có thể dùng từ tốt một chút hay không….” Sở Dao tức giận nói, ai lại câu kết cùng với người như Chu Ngự.
Sở Dao cũng không phải trong đầu toàn ý nghĩ về học tập, tình cảm tuổi học sinh cô đều biết, cũng chỉ là tình cảm đơn thuần của tuổi trẻ.

“Trần Liên Sạn cũng nói không ít đi.” Lý Hiểu Hiểu liền hóng chuyện, trong hội học sinh người có địa vị nhất chính là bộ kỷ luật, mà Trần Liên Sanh chỉnh là trưởng nhóm của bộ kỷ luật, vóc dáng cũng không tệ, mà Trần Liên Sanh từ trước đến giờ đều không có tin đồn gì trong trường.
“Được rồi được rồi, đừng nói cậu ấy.” Sở Dao bảo dừng lại, chỉ chỉ vào bài tập nói: “ đừng suy nghĩ linh tinh, chú tâm học tập đi.”

Khi tan học, Sở Dao có chút ngoài ý muốn chính là Chu Ngự vẫn đứng ở dưới gốc cây kia, cây được trồng lâu năm nhiều cành nhánh đặc biệt lá cây rất nhiều, Chu Ngự đứng phía dưới tựa hồ rất nhỏ bé.

Ngay lần đầu gặp Sở Dao đã có ấn tượng như vậy với hắn.


Giống như cảm giác được sự xuất hiện của cô, hắn ngẩng đầu, giữa một đám học sinh đang tan học nhìn cô, ánh mắt xuyên qua bóng tối chạm đến đáy mắt cô.

Nhưng rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt, rời đi khỏi gốc cây.

Sở Dao đi theo cái thân ảnh kia, không bao lâu liền không thấy nữa.
Giống như là đang đợi cô lại giống như không phải, Sở Dao cũng không có tận lực nhìn theo nữa, nhớ lại lần gặp mặt trước cô tựa hồ như đã làm tổn thương hắn.
Về đến nhà, cửa đang khóa, Sở Dao giống như thường ngày, lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng chưa kịp mở thì điện thoại vang lên, bảo mẹ cô đang ở bệnh viện.

Tim Sở Dao thắt lại, vội vàng đi đến bệnh viện.
Vương Ngọc Châu đang xếp hàng đợi chụp CT ( chụp cắt lớp vi tính), bênh cạnh bà là dì Tống ở nhà bên cạnh.
“Mẹ!” Sở Dao đeo cặp sách chạy tới, tóc mái vì chạy nhanh là bay loạn bay sang hai bên.
“ Tiểu Dao Dao, sao con lại tới đây, đã trễ như vậy?” Vương Ngọc Châu vịn eo, bước đi khập khiễng hướng về phía cô đang chạy tới.
“ Mẹ bị làm sao vậy, cha con đâu?” Sở Dao thấy dì Tống liền hỏi.
“Đừng hỏi nữa, mẹ cháu làm sao mà phải tới bệnh viện dì cũng không rõ ràng lắm.” Dì Tống bộ dáng tức giận nói tiếp: “ Tại sao trên đời lại có nam nhân như thế, có chuyện gì thì bảo ban nhau ở trong nhà thôi, còn kéo nhau vào ngõ nhỏ, ở ngoài đường bao nhiêu là người nhìn.”
Hắn đánh ngươi chỗ nào rồi? Sở Dao đầu óc ông nổ tung, chỉ muốn vọt tới ba nàng trước mặt làm dừng lại.
“ Đừng hỏi nữa Tiểu Dao, đến lúc về nhà rồi nói.”
“ Con cứ hỏi? cha đánh mẹ những chỗ nào!” Sở Dao bỏ cặp sách xuống ghế, nói: “ Mẹ hiện giờ không phải rất đau sao?”
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống, Sở Dao dùng cánh tay lau qua, tay áo rất nhanh liền ướt hết.
Còn chưa giải thích rõ ràng, y tá trong phòng CT bước ra gọi người tiếp theo: “ Vương Ngọc Châu vào chụp.”
Sở Dao bị dì Tống kéo lại, “ Dao Dao cháu cũng đừng khóc nữa, chốc nữa phải an ủi mẹ của cháu, chúng ta chỉ là hàng xóm cũng không biết nói gì cho tốt, cũng chỉ biết đem cha cháu kéo ra, hai người này thật là chuyện này còn làm ảnh hưởng đến con cái khuyên giải.”
Nước mắt Sở Dao không ngừng rơi, khóc không phát ra tiếng, hai mắt đỏ hồng chờ Vương Ngọc Châu chụp xong đi ra.
Chụp CT mất hơn hai mươi phút, Vương Ngọc Châu phải nằm viện, dì Tống cũng đã đi về, chỉ còn cô lưu lại ở bệnh viện chông mẹ.

Vương Ngọc Châu bị tổn thương xương cùng cụt, phải nằm nghiêng trên giường bệnh.

“Mẹ làm sao lại bị tổn thương đến xương vậy?” Sở Dao yên nặng ngồi bên cạnh, đôi con ngươi đỏ hồng hỏi.
“ Bị đập vào ghế đá, cũng không việc gì to tác.” Vương Ngọc Châu đáp.
Sở Dao đột nhiên không nói lên lời, cảm thấy mệt mỏi quá.
Vừa rồi vì quá lo lắng chay trên đường không biết mệt, giờ ngồi ở đây rồi cũng không biết phải làm gì.
“ Tiểu Dao, không phải ngày mai con thi cuối kỳ sao?, con về nhà ngủ trước đi, đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi.” Vương Ngọc Châu khuyên.
“ Không sao hết, sáng mai con trực tiếp đi đến trường học là được.” Sở Dao dịch dịch góc chăn, không chịu về nhà.
“Vì cái gì, vì cái gì mẹ không ly hôn?” nhịn không được cô liền hỏi.
Vương Ngọc Châu kinh ngạc một hồi lâu, không nghĩ tới cô sẽ hỏi về vấn đề này.
“ Mẹ cùng cha con đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm, ly gì mà ly, hơn nữa con cũng đã lớn thế này rồi, chính là không thể ly hôn được.”
Sở Dao đột nhiên liền cười.
“Vì con sao?”
“ Không cần thiết như thế, mẹ, mẹ cũng nên suy nghĩ cho chính mình, không cần phải để ý đến con.” Sở Dao rót một chén nước ấm đưa cho Vương Ngọc Châu uống thuốc.
“ Nói sau đi, trước giờ vẫn sống như thế đã qua hơn một nửa đời rồi, cũng không kém thêm mấy ngày nữa.” âm thanh Vương Ngọc Châu cực thấp vang lên, nghe không ra sự vui sướng hay buồn giận.
Sở Dao bĩu môi, không có lại nói tiếp.
Ban đêm y tá đến kiểm tra mấy lần, Sở Dao cũng ngủ không được, khi chuông đồng hồ báo thức vang lên cô liền vội vã đi đến trường học.

Từ bệnh viện đi đến trường học cũng không gần, Sở Dao lại tốn thêm thời gian đợi xe buýt, làm trễ không ít thơi gian.
Đến khi vào trường học, căn bản cũng không còn thời gian ôn tập, loa đã vang thông báo tất cả học sinh bắt đầu thi.
Toàn bộ học sinh xếp hàng theo thứ hạng, toàn bộ lớp chọn cơ hồ đều ngồi cùng một phòng.
Khi Sở Dao tới nơi tất cả học sinh đều vào chỗ ngồi, trong lớp mới bắt đầu phát đề bài.

Cô được sắp ngồi bàn đầu, ngồi bên phải chính là Chu Vọng.
“ Sao tới muộn vậy?” Chu vọng chống tay lên cằm nhìn cô hỏi.
“Ây, ngủ quên mất.” Sở Dao lắc đầu, tìm đại một lý do đáp.
Chu Vọng gật gật đầu cũng không có nói tiếp.
Rất nhanh liền bắt đầu vào thi, bài thi đầu tiên là ngữ văn.
Môn văn Sơ Dao đã học được tương đối, nên làm bài cũng nhanh.

Nhưng đến giờ thi vật lý, môn này cùng cô tựa hồ có chút đối nghịch, mất rất nhiều thời gian để giải đề, nhưng kết quả cuối cùng giải ra cùng với đáp án lại không khớp nhau.

Mới làm xong được một bài nhìn thời gian đã trôi qua hai mươi phút.

Sở Dao nhín mày, cắn cắn môi, tay cầm bút có chút phát run.
Bài về thơ cổ tương đối đơn giản, Sở Dao rất nhanh liền làm xong.

Đến bài làm văn, thời gian chỉ còn lại bốn mươi phút, trước kỳ thi cô sắp xếp thời gian không phải như vậy.

Hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó vuốt thẳng bài thi, bắt đầu viết.
Trước khi chuông báo kết thúc một giây, Sở Dao đã đem bài văn cuối cùng làm xong.

Lần đầu tiền cô làm bài thi hoảng loạn như vậy, thời gian khẩn trương như vậy.

Cô nghiêng đều nhìn về người ngồi bên cạnh, tất cả các bạn đều đã đứng dậy đi ăn cơm, cô lại chậm chạp không động tĩnh.
“Không đi ăn cơm sao, Dao Dao?” Chu Vọng hỏi.
Sở Dao không đáp chỉ lắc lắc đầu.
Phải một lúc sau, phòng học không còn ai, chỉ còn mình cô vẫn còn ngồi tại vị trí, trên bàn học vẫn còn quyển sách tổng kết kiến thức vật lý.
Sở Dao nhanh chóng ôn tập, lật ra một tờ lại một tờ, nhắm mắt cho dễ nhớ kiến thức, trong đầu như trống không cái gì cũng không nhớ được.
Nửa giờ sau, Chu Vọng quay về mua cho cô bánh mì và một cốc sữa chua.

Nhà trường không cho học sinh ăn cơm trong phòng học, chỉ có thể mua bánh mì ăn.
“ Cám ơn cậu, Chu Vọng.” Sở Dao nhíu mày, Chu Vọng quan tâm cô không thể nghi ngờ làm cho cô cảm thấy ủy khuất cũng như tìm được một con đường.

Cô rất muốn khóc kể mọi ủy khuất trước mặt Chu Vọng, nhưng cuối cùng vẫn không thể, sẽ làm ảnh hưởng đến Chu Vọng, cô không muốn như vậy.

“ Nhìn cậu không được vui vẻ cho lắn, có thể kể ra cho tớ nghe không, đừng giấu ở trong lòng.” Chu Vọng vỗ vỗ vai cô.
Sở Dao khó mà ẩn nhẫn, nhưng cô dứt khoát cự tuyệt: “ Không có chuyện gì đâu Chu Vọng, chỉ là tớ không muốn thấy lớp mình bị phân ra, sợ chính mình làm bài không tốt thôi, cậu tranh thủ thời gian ôn lại kiến thức đi.”
“ Được, cậu yên tâm đi, để tinh thần thoải mái lên, không có chuyện gì đâu, cứ coi như đây chỉ là kỳ thi học kỳ bình thường là được rồi.” Chu Vọng an ủi làm cô cũng thấy vui vẻ, giống như sắp sụt đổ đến nơi thì thấy một còng rơm cứu mạng.
Sở Dao trầm giọng hỏi, “ Chu Vọng, nếu lên lớp mười hai mà lớp chúng ta không được học cùng, thì tớ nên làm cái gì bây giờ?”.

Bình Luận (0)
Comment