Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

Chương 8


“Có à? Sao tôi không thấy nhỉ, trong lớp cũng không còn chỗ, cậu cho tôi ngồi nhờ một chút đi.

” Chu Ngự mặt dày nói tiếp.

“Đây là chỗ của Chu Vọng.

Cậu ngồi đâu cũng được, nhưng chỗ này thì không.

” Sở Dao nghĩ gì nói nấy.

“Thế à? Dù sao cậu ta đi thi rồi, không về ngay đâu.

” Chu Ngự cười cười, vứt tờ giấy vừa được phát tiết trước vào trong ngăn kéo.

Thấy Chu Ngự như vậy, Sở Dao cũng mặc kệ, cô kéo ghế sang bên phải, cách xa cậu một chút, dùng hành động để thể hiện mình không thích Chu Ngự một tí nào.

Áo đồng phục phía trước bị lay động, hiện lên những vết kì lạ.

Chu Ngự ngồi cạnh không nói gì, trầm mặc hồi lâu.

“Meo ——”
Tai của Sở Dao rất thính, một tiếng mèo kêu rất nhỏ này cũng khiến lỗ tai cô dựng lên.

Giáo viên vẫn còn đang giảng bài, bạn học sinh ngồi trước cũng không phát hiện ra, Sở Dao liếc nhìn bộ đồng phục chỉnh tề của Chu Ngự.

“Cậu mang mèo đến trường à?” Sở Dao nhướng mày, vội vàng nói, “Trường mình không cho phép mang vật nuôi vào đâu.


“Không ai biết là được rồi, miễn là cậu không nói.

” Chu Ngự mở gói bánh quy nhỏ.

Khóa kéo dưới xương quai xanh từ từ tuột xuống, móng vuốt màu trắng lộ ra một nửa, sau đó là một chiếc đầu.

Chu Ngự nhìn lên bục giảng, vươn tay nhét đầu chú mèo vào trong.

Khóa kéo bị kéo ra, bên trong áo ba lỗ màu trắng đã xuất hiện rõ ràng nếp uốn, hiển nhiên là miêu móng vuốt trảo.

Mèo con bắt đầu ăn bánh quy, mảnh vụn rơi đầy trong ngăn kéo.

Dù mèo rất đáng yêu, nhưng Sở Dao vẫn lo cho chỗ ngồi của Chu Vọng, ai cũng biết quan hệ hai anh em bọn họ không tốt.


Cô xé một tờ giấy, đưa cho Chu Ngự, “Lót vào đi, bánh quy rơi hết ra ngăn kéo rồi.


Chu Ngự đầy hứng thú liếc nhìn cô, một tay kéo người con mèo, một tay cầm bánh quy, không thèm để ý.

“Nhanh lên!” Sở Dao hắng giọng, buông bút trong tay, kéo ống tay áo đồng phục Chu Ngự, đặt giấy lót xuống phía dưới.

Chu Ngự nhếch môi, kéo tờ giấy kia đặt xuống dưới bánh quy.

Sở Dao thấy vậy mới yên tâm, nhưng ngại ngùng nhất là một lúc sau bụng cô kêu lên.

Nụ cười giễu cợt của Chu Ngự khiến đầu óc cô tê dại, không biết đây là lần thứ mấy cô diễn hề trước mặt Chu Ngự rồi.

Vì sáng nay đi sớm nên cô không kịp ăn, lại còn đi cùng Lý Hiểu Hiểu, trên đường cô nàng làm chậm không ít thời gian, nên cô cũng không mua được đồ ăn sáng.

“Đây.

” Chu Ngự lấy từ trong túi ra hai chiếc bánh quy, “Còn mỗi đây thôi.


“Tôi không đói.

” Vừa dứt lời bụng lại kêu lên vài tiếng, Sở Dao muốn đào lỗ để trốn.

Để cô đói chết đi.

“Chứ thích giả vờ đi, chán chết đi được.

” Chu Ngự tỏ vẻ không nói lên lời, nâng chân lên, đặt đầu gối lên ngăn kéo.

Sở Dao chưa bị con trai nói như vậy bao giờ, cô nghĩ Chu Ngự đang coi thường mình, mà Chu Ngự lại không ở đây, trong lòng lại càng tủi thân, một lúc sau không nhịn được, đôi mắt đỏ hoe.

Cô gái hay xấu hổ, không muốn bị người khác nhìn thấy, cô chống tay trái đặt lên má, ống tay áo đồng phục to rộng che kín mặt cô.

Cho mèo ăn bánh quy xong, Chu Ngự mới thấy gì đấy không đúng, trên quần đồng phục màu xanh lam của cô gái đã có vài vết ướt.

“Này?” Chu Ngự lúng túng, tay chân bắt đầu luống cuống, “Ý tôi không phải vậy, chỉ thuận miệng nói thế thôi, cậu đừng khóc nữa nhé?”
Chu Ngự vỗ lưng cô, Sở Dao đột nhiên vung tay ra, đánh vào cằm Chu Ngự.

Một tiếng kêu vang lên, Sở Dao quay đầu lại, “Cậu làm gi thế, đừng có dựa sát vào tôi như thế.



Sở Doa rụt rè hỏi thăm xem cậu có bị thương không, sau đó nói.

Chu Ngự cuối cùng cũng thấy rõ đôi mắt hồng hồn của cô, giống như thỏ con, bởi vì cô lấy tay che mặt, gương mặt bị nóng cũng trở nên đỏ bừng.

Cậu sờ hai bên túi đồng phục, không có gì.

“Tôi… Con trai nên không có thói quen đem giấy trên người.

” Chu Ngự lộ ra chút phản kháng, “Tôi thấy cậu đói bụng, cho cậu mấy cái bánh quy, đừng khóc, là tôi sai… Sau này tôi đổi cách nói nhé?”
Sở Dao không muốn làm người khác xấu hổ, Chu Ngự đã nói như vậy, cô cũng không nói gì nữa, tự mình lau nước mắt, nhận lấy bánh quy, nhìn một lúc rồi nói cảm ơn.

Bao bì bánh quy không phải tiếng Anh, Sở Dao nhìn không hiểu, dù sao nhìn cũng rất đắt.

“Không thì…” Chu Ngự sờ mũi, “Tôi đưa mèo cho cậu đem về nuôi mấy hôm?”
“Thôi, tôi cũng không có thời gian.

” Sở Dao từ chối.

Dù cô thích chú mèo nhỏ này nhưng cô không nuôi được, sau khi biết đây là mèo Ragdoll, lúc về cô còn tra Baidu để tìm hiểu.

Mèo Ragdoll xinh đẹp và kiêu kì, là giống mèo khó nuôi nhất, cô không chịu nổi trách nhiệm nếu có vấn đề gì xảy ra.

Hết bài cũng đúng lúc tan học, Sở Dao bận sửa lại mấy câu làm sai nên không ra ngoài.

Chu Ngự cũng ngồi lại chơi điện thoại.

Sở Dao nhớ lại chuyện xấu hổ tiết trước, tự hỏi có nên ra ngoài thay đổi không khí chút không, sau đó Chu Ngự cũng không nói với cô thêm câu nào.

Dù bề ngoài Chu Ngự đã biểu hiện ra như vậy nhưng trong lòng nhất định vẫn có suy nghĩ khác.

Sở Dao bực bội một hồi, cô lấy từ trong cặp ra một hộp sữa, đặt vào ngăn kéo của Chu Ngự nhanh như gió, sau đó lại bày ra dáng vẻ chăm chỉ làm bài.

“Không uống.


Hộp sữa bị ném lên bàn, che gần hết câu trả lời Sở Dao vừa viết.

Lại làm sao nữa?
Sở Dao càng bực mình, cô có ý tốt nhưng sao cứ bị nhắm vào như vậy?

“Sở Dao, cậu đang trả thù tôi.


Nghe được câu này, Sở Dao không nhịn nổi, cầm lấy hộp sữa hỏi: “Đây không phải sữa tươi…”
?
Không phải, rõ ràng là sữa tươi, sao lại thành sữa chua rồi?
Sở Dao trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng trong cặp sách có hai hộp sữa tươi, một hộp sữa chua.

Buổi sáng cô đưa cho Chu Vọng một hộp sữa chua, đáng lẽ phải còn hai hộp sữa tươi mới đúng.

“Chu Ngự, tôi không cố ý.


“Cậu cố ý.


Dưới tình thế cấp bách, Sở Dao cắn môi nhìn về phía Chu Ngự, người nọ cau mày nhìn lại cô, một lúc sau Chu Ngự đá ghế sang một bên, đi ra ngoài.

Sở Dao bắt đầu xem sách, sau đó lấy hai hộp sữa còn lại ra.

Một hộp sữa tươi, một hộp sữa chua.

Không thể nào? Sáng nay cô hộp cô đưa cho Chu Vọng là sữa tươi?
Xong rồi, loạn cả lên rồi.

Hai người bọn họ sống cùng một nhà, trên lý thuyết thì họ cũng biết ít nhiều thói quen của đối phương.

Không rảnh quan tâm phản ứng của Chu Vọng lúc nhận được hộp sữa tươi, Sở Dao giờ chỉ cảm thấy đầu cô sắp nổ tung rồi.

Rời khỏi lớp học, Chu Ngự cũng không dễ chịu là mấy, tên lưu mạnh như cậu suốt ngày chỉ biết trêu đùa bên ngoài trường, nếu không phải nhờ Thang Tiệp mà biết tuần này Chu Vọng bận thi đấu nên không ở trường, thì cậu cũng chẳng đến lớp của Chu Vọng chơi với Sở Dao.

Rõ ràng cậu biết đôi bạn cùng bàn này có ý gì với nhau, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy hơi khó chịu.

Cái trường dở hơi, lớp mũi nhọn cái quái gì, lên lớp một câu cũng không cho nói, đúng là có thể làm người ta nghẹn chết.

May mà hắn ngồi chơi với mèo cả một buổi sáng nên không bị hói, chỉ sắp hói thôi, không những bị hói mà còn buồn nôn nữa.

Mắng nửa ngày, Chu Ngự vẫn chưa bớt tức, vừa nghe điện thoại liền mắng, “Ai thế?”
— “Lớn tiếng thế, tôi Vương Hưu đây, tối qua các anh chơi vui hơi quá, vẫn chưa dậy, đang hỏi hôm nay cậu có đến không?”
“Đến cái rắm, tôi đang chăm chỉ học tập.

” Chu Ngự nghịch ngón tay, quen miệng nói đùa, đáy mắt lại không có ý cười.

“Chăm chỉ học tập? Tôi thấy cậu mới là đang đánh rắm, nếu cậu có thể chăm chỉ học tập, tôi lập tức báo ngay cho Thanh Hoa Bắc Đại.


“Không đùa, bây giờ tôi đang ở cấp 3 số 1.


” Chu Ngự thu lại ý cười, chợt giật mình nhớ ra, Ragdoll rõ ràng chạy ra cùng cậu, giờ lại không thấy đâu.

“Fuck.


—— “Sao, đang ở trường mà nóng tính thế?”
“Tôi lạc mất mèo rồi.

” Chu Ngự đứng dậy khỏi bậc thang, loanh quanh tìm mèo con khắp nơi.

—— “Cậu nói cái gì?”
Bên này toàn tiếng gió, Chu Ngự lại đang vội nên không nghe rõ được lời của cậu.

“Mèo của bố đi lạc.

” Chu Ngự cúp điện thoại, bắt đầu đi tìm.

Tuy rằng ở trường cũng không ai dám phạt cậu, nhưng bây giờ cũng không ai biết con mèo này, nếu bị coi là mèo hoang, bị người ta xử lý, cậu nhất định sẽ hối hận với quyết định đến trường của mình cả đời.

Bây giờ lại là buổi trưa, thời điểm ăn cơm, học sinh trên đường rất đông, tất cả đều đang vội vàng đến nhà ăn, mèo con rất dễ bị dọa sợ mà tìm góc khuất để trốn, như vậy thì càng khó tìm hơn.

Sau khi tìm khắp nơi chưa thấy, Chu Ngự quay trở về lớp học, trên mặt là vẻ hoảng loạn chưa từng thấy.

Trong lòng vội vàng, Chu Ngự muốn về lấy cây gậy mèo trong ngăn kéo, chờ sau giờ ăn cơm lại tiếp tục đi tìm.

Mèo con nhà cậu quen cái gậy này, âm thanh của nó cũng rất quen thuộc, vì vậy dùng cái này tìm cũng không khó.

Khoảnh khắc mở cửa ra, cô gái ngồi trên ghế quay đầu lại, trong ngực ôm con mèo Ragdoll màu trắng, hai mắt lóe sáng, ý cười trên mặt không chút che giấu, mái tóc đuôi ngựa lay động treo cơn gió ngoài cửa sổ.

Một người một mèo, một bức tranh sống động, cô gái trong bức tranh vẫy tay với cậu, gọi cậu lại gần.

Trái tim Chu Ngự hẫng một nhịp, niềm vui khi thấy mèo con kết hợp với khung cảnh trước mắt, trong lòng cậu bỗng có cảm xúc không thể giải thích được.

“Cậu chạy đi đâu thế? Hai tiết cuối không thấy cậu đâu cả.

” Sở Dao ôm mèo lại gần cậu, vẻ mặt xin lỗi, “Chuyện sáng nay là tôi không đúng, trả mèo lại cho cậu này.


Chu Ngự như hồn bay phách lạc, cứng ngắc ôm lấy mèo con, đầu óc trống rỗng.

“Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn giận nữa không?” Sở Dao không biết cậu nghĩ gì, đành hỏi tiếp.

Tiếng lẩm bẩm thêm chút thẹn thùng, vài phần làm nũng, ai nghe thấy cũng tan chảy.

Chu Ngự bình tĩnh lại, quay lại dáng vẻ bất cần kia, “Con người tôi từ trước đến nay đều rất dễ tính.

”.

Bình Luận (0)
Comment