Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 28

Hoàn Nhĩ xuống xe lửa khoảng bảy giờ tối.

Mẹ Lâm đứng ở bên ngoài đã đợi cô một đoạn thời gian, liếc mắt một cái thấy Lâm Hoàn Nhĩ, liền hướng cô vẫy tay.

Hoàn Nhĩ chạy vài bước, đến bên người mẹ Lâm, ngẩng đầu cười: “Mẹ, lâu rồi không gặp, buổi tối tốt lành nha!”.

“Con nha đầu này.” Mẹ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, sau đó đưa tay thay cô cầm hành lí.

Xe ngừng ở bên cạnh.

Hoàn Nhĩ mở cửa xe, ngồi vào đi, nhìn trái phải, hỏi: “Ba con đâu?”

“Ông ấy ở nhà nấu cơm, chuẩn bị cho con một bàn đồ ăn ngon, liền có chút vội.”

“Trời ơi, xong rồi.” Hoàn Nhĩ vừa nghe xong, tươi cười liền ngừng lại.

Theo bản năng sờ sờ bụng, mặt sị ra.

Ba cô nấu ăn rất ngon. Ngoài thịt cá, không biết còn làm bao nhiêu đồ này nọ, hơn nữa còn thế nào cũng phải nhìn cô ăn.

Mẹ Lâm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị chuyển xe đi ra ngoài, lại nghe thấy cô nói lời này.

“Con xem con đã gầy thành bộ dáng gì rồi, còn không ăn nhiều một chút.”

Mẹ Lâm vừa phàn nàn, nhắc tới cô hồi nhỏ trắng trẻo mập mạp, đáng yêu không chịu được.

Hiện tại này càng ngày càng gầy, cằm đều nhọn không ít, cũng chưa chịu nhìn lại bản thân.

Hồi còn nhỏ thì thật tốt, vừa béo vừa đáng yêu, giống như chiêu tài tiến bảo.

“Mẹ, con không gầy, thật sự không gầy!”

Hoàn Nhĩ trợn tròn mắt mãnh liệt phản bác.

Tiếp theo cô nghiêng mình, ở bên hông nặn ra một vòng thịt nho nhỏ, nói:”Mẹ xem, đều béo như vậy rồi.”

“Vậy cũng là gầy.” Mẹ Lâm cứng rắn nói chuyện không cho phép phản bác.

Hoàn Nhĩ biết không nói lại bà, chỉ có thể nhìn thắt lưng bản thân, âm thầm nói: “Nhưng thật sự không thể béo nữa.”

“Lần này trở về, ở mấy ngày đây?” Mẹ Lâm hỏi.

Hoàn Nhĩ tuy rằng nghỉ hè phải về nhà, đã xin phép công ty.

“Một tuần ạ.” Hoàn Nhĩ trả lời.

Mẹ Lâm tính ngày, nhíu mày: “Vậy làm sao không xin nhiều thêm hai ngày, đợi sinh nhật qua rồi lại đi.”

“Công ty chỉ cho một tuần.” Hoàn Nhĩ ha ha cười chuyển ánh mắt, khi nói chuyện có vẻ hơi chột dạ.

“Không có việc gì, sinh nhật thôi, ở đâu đều giống nhau mà mẹ.”

“Con nói công ty con cũng thật là, cũng không biết thấu tình đạt lý một chút.” Mẹ Lâm lắc đầu oán giận.

Khó có được trở về một chuyến, vốn đang tính toán cho cô làm cái sinh nhật thật tốt.

Hoàn Nhĩ cười gượng hai tiếng, không có trả lời.

Trên xe đại khái khoảng mười phút, liền về đến nhà.

Nhà Hoàn Nhĩ ở một khu biệt thự, khung cản xung quang rất đehp.

Mẹ Lâm đem xe vào trong gara dừng, Hoàn Nhĩ đứng ở cửa chờ một lát, sau đó liền cùng mẹ cô vào nhà.

Ba Lâm ở trong phòng bếp bận rộn khí thế ngất trời.

“Ba, con về rồi đây.” Hoàn Nhĩ vừa vào cửa, liền hướng tới bên trong phòng bếp kêu lên.

“Bé cưng đợi chút, đồ ăn lập tức liền xong ngay.” Ba Lâm lên tiếng, cầm nồi, lại nhìn đồ ăn, hướng Hoàn Nhĩ vẫy tay.

Hoàn Nhĩ đem đồ vật này nọ đặt ở trên sofa, mở ra, đem đồ bên trong lấy ra.

“Mẹ, đây là mỹ phẩm chị Thư Tâm cho mẹ, còn có chị Nhược Thủy cho mẹ son môi, bộ quần áo này… Là con mua cho mẹ.”

Ba Lâm bưng một mâm đồ ăn trong phòng bếp ra, nhìn đồ trên sofa liếc mắt một cái, hỏi: “Tất cả đều là cho mẹ con?”

“Hai chị ấy đều là con gái, đương nhiên không biết đưa ba cái gì, chỉ bảo con chuyển lời hỏi thăm, nhưng mà…”

Hoàn Nhĩ cầm một cái cà vạt ra: “Con mua cho ba này! Ba thử xem xem thấy thế nào!”

Lúc này ba Lâm mới vừa lòng gật gật đầu.

Ăn cơm xong, Hoàn Nhĩ trở về phòng mình.

Cô lấy ra di động, mở Wechat, muốn gửi tin nhắn cho Lục Lộc, nhưng ngón tay động một chút, lại thu trở về.

Nghĩ nghĩ, lại thoát ra vào doanh bạ, bấm gọi.

Bên kia rất nhanh liền có người nhận.

“Quý Mạt, cậu hỏi thăm sự tình thế nào?”

Quý Mạt thở dài một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó, một thanh âm truyền ra đến.

“Đợi một chút.” Quý Mạt do dự một chút.

Kỳ thực cậu muốn hỏi Lục Lộc, nhưng người ta căn bản không quan tâm cậu, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cậu giống như là có ân oán

Quý Mạt thậm chí cảm thấy, nếu hiện tại trong tay Lục Lộc có một cây đao,Lục Lộc sẽ đâm luôn vào tim cậu.

Cho nên cậu là ở công ty nghe được vài lời nói bóng nói gió của người khác, mới có được chút manh mối.

Chỉ là thật hay giả, cậu cũng không biết.

“Nghe nói, mấy ngày hôm trước L tự mình đi tìm chủ tịch, sau đó, chủ tịch liền yêu cầu họp hội nghị khẩn cấp, nói là cái gì…À…”

Quý Mạt cẩn thận hồi tưởng những lời cậu nghe được, suy nghĩ một hồi lâu, thật vất vả mới nghĩ ra.

” Đúng, nói hiện tại thị trường trong nước còn chưa mở hết, nhường Thư Tâm Nhược Thủy đi thử nghiệm trước, sau đó mới cho tôi cùng L xuất đạo.”

Thử nghiệm trước?

Lời này vừa nghe đã biết là giả dối.

Nếu thực sự muốn thử nghiệm, công ty trước kia nhiều tiền bối như vậy, đã sớm thử đủ, làm sao còn chờ tới bây giờ.

“Còn có gì nữa?” Hoàn Nhĩ truy vấn.

Quý Mạt bên kia trầm mặc có một lát. Xem ra cậu hẳn là đang suy xét.

Sau đó thanh âm mới là truyền xuất ra: “Hẳn là không có.”

“Tốt lắm, tôi đã biết, cám ơn Quý Mạt!” Hoàn Nhĩ nói xong, liền cúp điện thoại.

“Uy, Lâm Hoàn Nhĩ, Lâm Hoàn Nhĩ ――” Quý Mạt kêu vài tiếng, bên kia cũng chưa có phản ứng.

Vốn đang muốn hỏi cô vài vấn đề có liên quan Nguyễn Nhược Thủy, cô ngược lại chỉ lo bản thân.

Quý Mạt cắn răng, trừng mắt, thật sự muốn mắng người.

Nhưng điện thoại treo, mắng chửi người cũng vô dụng.

Chỉ có thể đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

Lục Lộc đưa tay gõ gõ cửa phòng.

Quý Mạt giật mình, theo bản năng đem di động giấu phía sau lưng.

“Thời gian còn một ngày, cậu nên chuyển đi rồi.”

“Đã không ra mắt rồi, vậy cậu cũng không có lý do ở lại nơi này.”

Thái độ của Lục Lộc đối với cậu vẫn lạnh lùng, ánh mắt giống như dao nhỏ, bình thản lại sắc bén.

“Cậu nhanh rời đi.”

Lục Lộc lạnh giọng.

“Chỉ là tạm thời, tạm thời.”

Quý Mạt thật sự bất mãn loại thái độ này của cậu, nhưng tình thế trước mắt bức bách, lại không thể cùng cậu xé rách mặt. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Bằng không cậu nhất định phải cùng cậu ấy náo loạn một hồi.

“Tạm thời không mà thôi, cũng không phải vĩnh viễn, công ty nói chúng ta nên ở chung thật tốt, bằng không sao lại nghĩ ném tôi ở đây chứ?”

Quý Mạt oán giận.

Đây luôn luôn là phương thức marketing của công ty.

Để hai người xa lạ ở trên màn ảnh hợp tác tốt với nhau, liền bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ, Cũng chẳng sợ quan hệ thực sự giữa hai người không tốt.

Thư Tâm, Nguyễn Nhược Thủy, Lâm Hoàn Nhĩ, ba người các cô cũng chính vì vậy mà ở chung.

Mà các cô lại vừa vặn hợp tính tình, quan hệ cũng tốt.

” Chúng ta nên ở chung hoà bình, để hai cái giường ở đây đi” – Quý Mạt nghĩ nghĩ, đưa tay, chỉ hai bên của căn phòng.

Ý tứ của cậu là, mỗi bên của phòng này đều có thể kê giường. Dù sao có chỗ ngủ là được.

Ánh mắt Lục Lộc nhìn lướt qua trong phòng.

Phòng rất lớn, nếu đặt hai cái giường, cũng không có vẻ chật chội.

Hơn nữa ý tứ của công ty, trong lòng cậu biết rõ ràng.

“Tùy tiện.”

Lục Lộc không kiên nhẫn trả lời một tiếng, sau đó đem người đuổi ra ngoài.

“Giường này là của tôi, bất luận như thế nào cậu cũng không thể đụng vào.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Nếu cậu đụng chỗ nào, tôi liền đánh chỗ đó.”

Quý Mạt bị hơi thở lạnh lẽo của cậu làm rùng mình. Cậu sửng sốt, xoay người lui ra ngoài.

Lục Lộc nhìn Quý Mạt, cảm thấy cậu ta cực kì ngứa mặt, đặc biệt là cái khuôn mặt giống cậu kia.

Hơn nữa cậu vừa mới nghe được, lúc cậu ta gọi điện, là kêu Lâm Hoàn Nhĩ.

Lục Lộc cười lạnh.

Thật đúng là chuyện tốt!

Khóe môi Lục Lộc chậm rãi cong lên, nhưng ngay sau đó lại dừng lại.

Cậu lấy di động ra.

Bên trên là một mảnh yên tĩnh.

Cậu luôn luôn không có tắt máy, luôn luôn mang ở bên người, nhưng mà, đến bây giờ đều không có bất kỳ tin nhắn nào.

Cậu cho rằng sẽ có.

Tính cách cô không có khả năng luôn luôn yên tĩnh như vậy! Vậy thì vì cái gì một tin nhắn đều không có chứ?

Hình như là cậu sai lầm rồi.

Vậy sai ở đâu đây?

Lục Lộc nghiêng đầu, tầm mắt vừa vặn rơi vào trong gương. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sáng ngời, một mặt gương rõ ràng.

Cậu ở nơi đó thấy mặt mình.

Cả khuôn mặt mà ngay cả bản thân cũng không thường xuyên thấy.

Suy nghĩ chậm rãi đi xuống.

Bên tai bỗng nhiên liền vang lên tiếng rất nhiều người, đã từng cùng cậu nói qua.

“L, kỳ thực cậu không cần cố gắng như vậy, cho dù cậu không có thực lực, chỉ trông vào khuôn mặt này, cũng có thể một đường thẳng tiến.”

“L, biết cái gì là ưu ái của tạo hóa sao? Chính là cậu.”

“Khuôn mặt cậu thật đẹp mà!”

Cuối cùng là âm thanh thiếu nữ khoan khái.

Tầm mắt cậu ngưng trụ, nhìn chằm chằm mặt gương kia, tinh tế đánh giá.

Có người sinh ra thực bình thường, có người lại sinh mà bất đồng.

Cậu đã từng cũng không biết là khuôn mặt này có ý nghĩa gì.

Nhưng cậu chán ghét những ánh mắt đó.

Chán ghét này giống như ruồi bọ, ánh mắt dính ở trên mặt cậu, không nhúc nhích, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên, cậu mới có thể ở đây, lựa chọn đem bản thân che giấu.

Giấu đi, liền sẽ không lại có bất luận kẻ nào chú ý cậu.

Cậu có thể tự tại, tự do mà sống.

Này không thể nghi ngờ là rất tốt rồi.

Nhưng cái kim trong bọc lâu rồi cũng lòi ra, cậu không có khả năng cả đời đều như vậy.

Không có khả năng cả đời dùng thủ đoạn đem bản thân ngụy trang, dùng một bộ dáng giả dối để sống.

Cậu về sau còn muốn xuất đạo.

Đối mặt là hàng ngàn hàng vạn người quanh camera.

Thói quen này cần phải bỏ.

Lục Lộc nghĩ, không bằng hiện tại liền bắt đầu, để mình học thói quen.

Lâu ngày, mặt mày trong gương trông có vẻ xa lạ.

Nhưng khi tập trung nhìn vào khuôn mặt kia, sẽ thấy được sự chân thực nhất, không hề giữ lại một chút ngụy trang nào.
Bình Luận (0)
Comment