Đừng Lìa Cành

Chương 2

Ngày hôm sau, Cố Ly xách bữa sáng đi ngang qua ngã ba đường, quét mắt nhìn đường phố đối diện.

Người đi đường vội vã chân không ngừng bước, có những người dậy sớm đuổi theo xe buýt đi làm, có những học sinh mặc đồng phục trường Trung học số 1 kết nhóm đi học.

… Chỉ là không có cậu.

“Ly Ly, cuối cùng cậu cũng tới!”

“Chờ lâu rồi sao?” Cố Ly đặt bánh chiên cuộn vào tay An Nghênh, “Ăn nhanh đi, còn nóng hổi luôn đấy.”

An Nghênh cười mi mắt cong cong, “Ly Ly bảo bối thật đáng yêu.”

Cố Ly tới chỗ ngồi, vừa nhét cặp sách vào ngăn bàn thì bị An Nghênh kéo ra ngoài phòng học. Bây giờ còn sớm, cũng chưa có nhiều bạn học, sáng sớm mùa hè thoảng gió cũng coi như mát mẻ, An Nghênh dựa vào hành lang cắn một miếng bánh, “Cậu ăn chưa?”

Cố Ly cắm ống hút sữa đậu nành đưa cho An Nghênh, sau đó cầm một hộp khác, miệng nhỏ hút một ngụm sữa, “Ăn rồi.”

An Nghênh rung đùi gật gù khen: “Ưmm, vẫn ngon như mọi lần nè.” Vừa cảm thán xong thì cô nàng thấy người vừa đi tới tầng dưới, quay sang hô “âyy” với bọn họ: “Tống Thời Viễn, Lâm Yến! Chào nha!”

Cố Ly thuận thế xoay người vịn lan can ngóng xuống, vừa đúng lúc Lâm Yến ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trong chớp mắt, hô hấp của Cố Ly đình trệ nửa giây mới hốt hoảng dời tầm mắt.

Cô nghe thấy Lâm Yến dùng giọng điệu lười biếng nói: “Chào.”

Tống Thời Viễn tinh mắt nhìn thấy bánh chiên cuộn trên tay An Nghênh, “Tớ bảo rồi sao cậu không đợi tớ cùng đi học chung, hóa ra là vì bánh chiên cuộn, ăn ngon đến vậy?”

“Đương nhiên là ăn ngon rồi.” An Nghênh lấy cùi chỏ huých Cố Ly, “Ly Ly mua ở nhà bên cạnh, rất rất ngon đó.”

“Chậc, cậu nói xong tớ cũng muốn nếm thử một miếng quá.” Tống Thời Viễn đặt tay lên bả vai Lâm Yến, “A Yến, cậu muốn ăn không?”

Lâm Yến gạt tay cậu ta ra, giọng chế giễu: “Cậu thì có cái gì không muốn ăn?”

Cậu vừa dứt lời liền cất bước đi vào phòng học, Tống Thời Viễn mất hứng, đi theo cậu, “Tôi cũng không phải là heo, tôi cũng biết kén chọn đấy!”

Câu nói kế tiếp Cố Ly không nghe rõ, cô thu hồi suy nghĩ ở tầng dưới, ngón tay vô thức bấu chặt hộp sữa đậu nành trên tay, lại không nhịn được nghĩ, nếu như Lâm Yến ăn, cô nghĩ cậu sẽ thích bánh chiên cuộn nhà kia.

Kết thúc tiết Toán học, An Nghênh hỏi Cố Ly một đề trong tiết vừa nãy, cô nàng nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, Cố Ly viết lời giải tỉ mỉ phân tích rõ ràng cho cô.

An Nghênh vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vậy.”

Cố Ly mím môi nhàn nhạt cười một tiếng.

An Nghênh ghé vào bàn học, tay chống má nhìn cô, “Phân ban tự nhiên hay ban xã hội cậu nghĩ kỹ chưa?”

“Ban tự nhiên.” Cô căn bản không cần suy nghĩ, bởi vì Lâm Yến nhất định sẽ học tự nhiên.

An Nghênh thở dài không khỏi hâm mộ nói: “Lấy thành tích của cậu bất luận học ban nào cũng dễ như trở bàn tay, bộ dạng này của tớ…”

Mặt cô nàng ỉu xìu, một bộ ưu sầu khổ não.

Cố Ly dùng đầu bút gõ vào giữa trán An Nghênh một cái, gõ cũng nhẹ nhất có thể, ôn tồn khích lệ: “Chẳng phải lần nào điểm Ngữ Văn và Tiếng Anh của cậu cũng rất cao à, Toán thì cứ làm thật nhiều đề để hiểu rõ các dạng là ổn rồi.”

“Đúng nhỉ.” An Nghênh nghe cô nói như vậy giống như được ăn thuốc an thần, “Tớ cũng định học tự nhiên, tớ không thích lịch sử chính trị.”

Cố Ly mỉm cười, “Có chủ ý là được.”



Buổi trưa tan học, hai người đi theo phần lớn học sinh tới nhà ăn, các cô cầm khay đựng đồ ăn đứng xếp hàng nhích từng chút.

Đến lượt Cố Ly, nhà ăn có rất nhiều món, cô nhanh chóng lướt qua một lượt chọn thịt nướng nồi chỉ thứ năm mới có và khoai tây sợi chua cay, tay dì lấy thức ăn run lên nhỏ đến khó phát hiện, mí mắt Cố Ly cũng run lên theo động tác của dì ấy.

Nhận cơm từ cửa sổ, Cố Ly bê khay đồ ăn ra thì nghe An Nghênh nhìn nhà ăn đông nghịt một mảnh đầu dưa nhỏ giọng lầm bầm: “Quên cầm chai nước đi chiếm chỗ rồi, bây giờ chẳng còn chỗ nào trống luôn.”

Ai ngờ vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến giọng nói oang oang của Tống Thời Viễn: “An Nghênh, các cậu tới đây!”

An Nghênh lần theo tiếng nói nhìn sang cười hì hì cảm thán một câu: “Đây chính là buồn ngủ lại gặp chiếu manh* trong truyền thuyết sao?”

(*Buồn ngủ lạigặp chiếu manh mang ý nghĩa nói đến sự may mắn trong khi đang cần một điều mình mong muốn thì lại trùng hợp nhận được đúng lúc.)

Các cô vội vàng chạy tới, Tống Thời Viễn lấy chai nước suối dùng để giữ chỗ ra để nhường chỗ cho các cô, hai người thuận thế ngồi xuống.

An Nghênh gắp miếng thịt gà cho vào miệng nhai, “Sao lại chiếm chỗ vừa khéo thế?”

“Vốn là chiếm cho hai anh em khác trong lớp, nhưng hai tên đó đi WC xong bị người kéo ra cổng trường đi net rồi.”

“Không sợ bị chủ nhiệm giáo dục tóm à?”

Có thể sao?

Trên mặt Tống Thời Viễn viết mấy chữ ‘cậu quá ngây thơ’ sáng ngời, “Đã sớm đánh tiếng với anh em quản lý tiệm net, thấy thầy Tròn Vo đến lập tức che chắn cho họ rút từ cửa sau.”

Thầy chủ nhiệm tên là Vương Quốc Lập, một trung niên mập mạp, bụng bia tròn vo, bọn con trai đều vụng trộm gọi ông ấy như vậy.

“Làm gì mà cứ như đánh du kích thế.” An Nghênh khẽ xùy nhìn khay đồ ăn của Cố Ly chảy nước miếng, “Ly Ly, tớ có thể ăn một miếng thịt nướng nồi của cậu không?”

Cố Ly như mới tỉnh hồn, “Hả, được, cứ ăn tự nhiên.”

An Nghênh vui vẻ hạnh phúc gắp một miếng.

Từ lúc ngồi xuống, Cố Ly có chút không yên lòng, vì người bên cạnh không nói chuyện chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn cơm, ngay cả thịt nướng nồi nhớ nhung đã lâu cô cũng ăn miếng được miếng không, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người cậu.

“A Yến, cuối tuần này cậu định đi quảng trường Tĩnh An chơi trượt ván à?” Tống Thời Viễn hỏi.

“Chưa chắc.” Lâm Yến nhấc mí mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu muốn đi?”

Tống Thời Viễn lắc đầu, “Tôi cũng không biết, nếu cậu không đi thì hai ngày đó tôi sẽ mở phòng đen*.”

(*Một loại phòng chơi theo nhóm trong game.)

“Tính sau.” Lâm Yến ăn xong miếng cuối cùng, nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi về trước, cậu thì sao?”

Tống Thời Viễn nhanh chóng lùa nốt phần cơm còn lại, “Đi cùng đi.”

Hai người đứng dậy, Tống Thời Viễn không quên cúi đầu chào hỏi với hai nữ sinh, “An Nghênh, ách…”

Cậu ta nhìn về phía Cố Ly, Cố Ly thừa dịp tự giới thiệu mình.

“Ồ, vậy tôi và A Yến đi trước, hai cậu cứ từ từ ăn.” Trước khi đi Tống Thời Viễn còn để lại chai nước khoáng của mình cho An Nghênh.

Sau khi Lâm Yến đi, rốt cuộc Cố Ly cũng có thể chuyên tâm ăn cơm.

“Ly Ly, sao bỗng nhiên cậu lại vui vẻ như vậy?” An Nghênh quan sát sắc mặt của cô, “Là vì hôm nay có thịt nướng nồi?”

“Ừm.” Cố Ly gắp cho cô nàng một miếng thuận miệng nói, “Tiểu Nghênh, hôm nay thịt nướng nồi ăn ngon lạ thường.”
Bình Luận (0)
Comment