Đúng Lúc

Chương 12

Editor + Beta: Basic Needs

Trì Triệt một bên chạy xuống lầu một bên mở bản đồ dò đường từ nhà mình đến Quảng trường Trung tâm; cũng may khoảng cách không quá xa. Anh vội đóng cửa gara rồi lái xe đi thật nhanh.

Thẩm Ngư thu dọn đồ đạc rời khỏi hiệu sách thuận tiện tìm nơi ăn. Tuy rằng chưa tới thời điểm ăn cơm nhưng vì là cuối tuần nên cũng có không ít người; nếu như không đi chọn chỗ sớm, cô sợ rằng sẽ không còn nơi nào để ngồi.

Cô đã gửi tin nhắn hỏi anh thích ăn món gì nhưng sau một hồi cô nghĩ có khả năng anh không xem được điện thoại nên quyết định gọi cho anh.

Người bên kia sau khi nghe máy thì không nói những câu như ‘Tùy ý’ hay ‘Đều được’ mà lại suy nghĩ rồi nói ra hai yêu cầu của mình.

Như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa cũng vừa vặn giống với khẩu vị của cô.

Thẩm Ngư dựa vào yêu cầu ‘Không ăn cơm Tây và không quá cay’ mà tìm ra được hai nơi sau khi đi hết mấy vòng. Cô phân vân giữa món Quảng Đông cùng món Hàng Châu trong chốc lát, cuối cùng chọn nơi thứ hai.

Cô đến nhà hàng lấy số thì được biết rằng mình phải chờ thêm ba bàn nữa, Thẩm Ngư gật đầu rồi ngồi ở vị trí chờ bên cạnh; tiếp đến cô nhắn tin thông báo vị trí cho Trì Triệt.

Ba bàn kia thật nhanh đã được dọn xuống, lúc nghe được tiếng thông báo số tiếp theo, Thẩm Ngư nhìn xuống số mà mình đã lấy được thì đứng lên.

Còn chưa tiến lên thì có một đôi nam nữ đã nhanh chân chạy tới trước mặt người phục vụ, hình như bọn họ bị qua lượt. Thẩm Ngư thấy một người trông quen quen nên cô dừng bước chân.

Mặc dù người phục vụ đau đầu mà nói với cô gái kia rằng mình đã gọi số cô ta ba lần và chàng trai đi cùng cô ta cũng nói ‘Chờ một chút cũng không sao’ nhưng cô ta có vẻ không chấp nhận. Cùng lúc đó lại có một cô gái khác tiến lên, Thẩm Ngư nghĩ rằng bọn họ đi chung nhưng vậy mà không phải.

“Cô cho bọn họ vào trước đi, tôi chờ bàn sau cũng được.” Thẩm Ngư đưa số trên tay cho người phục vụ.

Người phục vụ cùng cô gái kia đều quay đầu nhìn cô; sau khi hướng về cô cười xin lỗi thì người phục vụ nọ quay sang hướng cặp đôi kia. Cô gái đến sau cũng nhìn vào mắt Thẩm Ngư rồi thấp giọng nói cảm ơn, Thẩm Ngư gật đầu rồi ngồi lại chỗ cũ.

Canh Vũ An không đi vào, anh ta nhìn vào khuôn mặt giả vờ không quen biết mình của người trước mặt: “Một mình tới ăn cơm sao?”

Thẩm Ngư vốn không để ý đến anh ta, anh ta không nhắc đến tên giữa nơi đông người như vầy thì làm sao biết được anh còn nói chuyện với ai khác hay không. Đến khi anh nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí còn tiến lên đứng bên cạnh mình rồi dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống thì cô đành bất đắc dĩ trả lời: “Cùng bạn.”

Cô không biết có phải những người chia tay rồi lại có thể một lần nữa nói chuyện niềm nở với nhau hay không nhưng cô không thích và cũng chưa từng muốn.

Không phải cần bảo trì khoảng cách sao? Ở công ty đã không thể tránh mặt nhau thì ít ra ở bên ngoài cũng nên làm như không quen biết mới đúng chứ?”

“Khúc Dạng? Hay là Ôn Thanh Thụy?”

Thẩm Ngư chau mày: “Tôi nhớ rõ chúng ta đã chia tay.”

Người phía trước cười toe toét: “Lấy thân phận đồng nghiệp.”

Trước kia Thẩm Ngư thích nhất khi thấy anh ta cười như vậy, nhưng hiện tại lại khiến cô nghe thật chói tai.

“Cùng bạn.” Cô trả lời cứng nhắc.

Thẩm Ngư muốn chạy, cô không muốn ở chỗ này ăn cơm thậm chí còn muốn đi khỏi Quảng trường Trung tâm.

Giờ phút này cô cảm thấy lúc ấy hẹn Trì Triệt ở chỗ này ăn cơm chính là một sai lầm. Thậm chí hôm nay chạy tới đây cũng là một sai lầm, cô nên ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà.

Cô gái kia nhìn về sau lưng không thấy có người đi theo nên đã vòng trở lại lại thấy Canh Vũ An đang cúi đầu nói chuyện cùng Thẩm Ngư, cô ta bước tới bên anh ta: “Vũ An, anh gặp người quen sao?”

Đầu Canh Vũ An cũng không xoay lại, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngư: “Ừ, đồng nghiệp.”

Hai người cứ đứng như vậy vây quanh cô khiến cho Thẩm Ngư cảm thấy không thoải mái, cô đứng lên: “Chúng tôi không có quen biết. Hai người còn muốn vào hay không, nếu không thì tôi vào trước.”

Biểu hiện chau mày cùng với chiều cao hơn hẳn những cô gái khác khiến cả người Thẩm Ngư hiện lên vẻ lạnh nhạt. Cô gái đang kéo Canh Vũ An thấy thái độ cô gái cao hơn hẳn mình nửa cái đầu kia vừa lạnh lùng vừa cứng rắn như thể cô ấy đang phơi bày hết gai nhọn của mình.

Cô ta cảm thấy có lẽ người bên cạnh mình đã làm gì xúc phạm người ta rồi. Đã từng lĩnh ngộ qua công phu miệng lưỡi và thái độ kiêu ngạo của Canh Vũ An nên cô nàng có ấn tượng sâu sắc.

Cô vừa định xin lỗi thì có một anh chàng đẹp trai đã đi tới thật nhanh.

Trì Triệt từ phía xa đã thấy một cặp nam nữ vây quanh Thẩm Ngư, anh tưởng rằng cô bị ăn hiếp nên nhíu mày rồi bước nhanh tới, nhưng chưa tới nơi thì thấy Thẩm Ngư đứng lên, khí thế của cô không thua gì bọn họ.

Nhưng không thua khí thế vẫn còn chưa đủ.

Anh đi đến trước người cô, nửa che cô ở phía sau mà thấp giọng dò hỏi: “Bọn họ làm gì cô sao?”

Thẩm Ngư ngẩn người, lắc đầu: “Không có, chỉ có chút hiểu lầm.” Cô túm nhẹ áo anh rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Giống như cô đã tìm được một người đáng tin cậy nên bình tâm lại, không muốn cùng dây dưa với bọn họ.

Canh Vũ An nhìn anh chàng trước mặt mình mà nhíu mày. Từ góc độ là người đàn ông mà nói thì cũng được coi là một người ưu tú nhưng anh ta lại không có ấn tượng về người này khi còn quen Thẩm Ngư; nói cách khác cô quen anh ta sau khi hai người chia tay.

Anh ta nhìn thái độ của anh chàng đối với Thẩm Ngư cùng với dáng vẻ ỷ lại của cô thì trong lòng cảm thấy căng thẳng.

Nhanh như vậy mà cô đã có đối tượng mới.

Anh ta biết là không nên nhưng giờ phút này lại không kìm được miệng mình.

“Chúc mừng cô, nhanh như vậy mà đã có đối tượng mới, thật là tùy hứng nha.” Người nãy giờ không chịu nhìn mình rốt cuộc giương mắt lên, nhưng trong mắt cô chỉ có vẻ đề phòng cùng tức giận, làm cho hô hấp anh ta như ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment