Editor + Beta: Basic NeedsThẩm Ngư do dự nửa ngày; thừa dịp nghỉ ngơi buổi trưa, cô nhắn tin cho Ôn Thanh Thụy – người có kinh nghiệm phong phú.
[ Ngư Ngư: Hỏi cậu một chuyện]
Đối diện một hồi lâu mới hồi trả lời.
[Rae: Nói.]
[ Ngư Ngư: Có phải mỗi lần cậu sẽ như vậy không?]
[Rae: Sẽ cái gì???]
[ Ngư Ngư:…Cao trào……]
[Rae:???????? ]
Thẩm Ngư còn ở bên này sắp xếp lại ngôn ngữ thì Ôn Thanh Thụy ở bên kia đã gấp đến mức chờ không nổi nên gọi thẳng sang.
“Nói rõ đầu đuôi xem nào.” Điện thoại sau khi được bắt thì một tiếng nói trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Nói ở WeChat đi.” Thẩm Ngư từ chối, nói chuyện trực tiếp qua điện thoại làm cho cô thật ngượng ngùng. Sợ cô ấy không chấp nhận nên mau chóng nói ra một lý do: “Hay là quên đi, tan tầm rồi nói sau, tớ quay lại làm đây.”
Lòng hiếu kỳ của Ôn Thanh Thụy bị cô gợi lên nên tức giận mà mắng: “M* nó nếu như cậu muốn nói vào lúc tan tầm thì mắc gì hỏi tớ vào lúc này? Chờ lần sau đến Thâm Quyến ăn uống tớ sẽ xẻo thịt cậu!”
Chửi bới không có hiệu quả, Thẩm Ngư cứ như nước đổ lá môn, cô quả quyết tắt điện thoại.
Kết quả là sau khi tan làm thì cô nhận được tin nhắn oanh tạc từ Ôn Thanh Thụy. Nhìn những dòng chửi bới đó phối hợp với các loại suy đoán, cô có thể cảm nhận được sự tra tấn dành cho mình.
Thẩm Ngư đột nhiên có chút hối hận vì đi tìm cô nàng để hỏi đề tài này nhưng mà thật sự cô không còn lựa chọn mà.
[ Ngư Ngư: Tớ chỉ muốn biết có phải mỗi lần làm chuyện ấy sẽ đạt được cao trào; còn có một đêm cậu đại khái có đạt được cao trào nhiều lần hay không thôi, đừng ầm ĩ nữa mà…]
[ Ngư Ngư: Đừng gọi điện thoại, tớ không bắt đâu.]
Thế nhưng Ôn Thanh Thụy cũng không phải là người gọi dạ bảo vâng, cô nàng siêng đến mức gọi thêm bốn năm cuộc điện thoại nữa; cho đến khi Thẩm Ngư từ chối hết thì cô nàng mới chịu ngoan ngoãn.
[Rae: Không nhất định, số lần đều tùy vào đối tượng nữa. Có vẻ như cậu trải qua mùa xuân thứ hai rất hạnh phúc đó; mau đi hỏi giúp tớ xem còn thanh niên vừa có tài vừa có sắc nào khác không để cho tớ còn nếm thử!”]
[ Ngư Ngư: Cũng không tệ lắm.]
[ Ngư Ngư: Cậu còn nhớ rõ người lúc trước bị cậu gọi là kẻ tính tình thất thường không?]
[Rae: Tớ chưa từng nói nha, cậu đừng có nói bậy.]
[ Ngư Ngư: Tớ đã nói cho anh ấy về ước muốn quen biết trai vừa tài vừa đẹp của cậu rồi, có lẽ chỉ thực hiện được trong giấc mơ thôi.]
[Rae: Á đù, hiện tại cậu cũng học được việc đi mách lẻo nữa hả? Đúng là có đối tượng rồi thì có triển vọng đó!]
Sau khi nhận được câu trả lời thì Thẩm Ngư không tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Ôn Thanh Thụy. Cô dùng công cụ giam cầm cô nàng không cho nói nữa. Thế nên Ôn Thanh Thụy tức giận, cô nàng chuyển sang chia sẻ tin hóng hớt được với Khúc Dạng.
Thẩm Ngư nhìn di động thấy Trì Triệt gửi qua một tin nhắn xin lỗi nói rằng đêm nay anh sẽ tăng ca để chuẩn bị cho một vụ mới, việc hẹn hò hôm nay có lẽ phải dời sang bữa khác.
……………
Hai người ở chung càng lâu thì càng phát hiện nhiều điểm tương đồng. Dù cho nền tảng giáo dục và công việc khác nhau nhưng bọn họ lại có quan điểm giống nhau, điều này thật hiếm thấy.
Trì Triệt có thể cảm giác được phần lớn tính cách và ý thức của anh đều bị ảnh hưởng từ gia đình và môi trường giáo dục tốt; nhưng từ những hiểu biết về hồi ức ít ỏi thời học sinh cũng như môi trường lớn lên của cô, anh hiểu được rằng để có thể trở thành người như hôm nay đều do tính cách trước giờ của cô – không quá mức để ý cũng không quá mức cưỡng cầu.
Nếu dùng hai chữ đơn giản thì có lẽ tùy duyên đã đủ để khái quát.
Lần duy nhất cô không nghe theo duyên có lẽ là khi gặp Canh Vũ An.
Mà hiện tại, anh sẽ không cho cô chỉ tùy duyên mà đi ngang đời anh.
Chỉ mới biết tên kẻ kia thôi qua một lần hai người nói chuyện đã làm đổ bình giấm chua* của anh rồi. Nhưng mà có lẽ anh đã quên, tại một cuộc triển lãm sách trước khi hai người ở bên nhau thì anh đã nghe thấy tên người kia từ miệng của người khác.
*Bình giấm chua (Ăn giấm chua): Ghen tuông.Đêm đó Thẩm Ngư bị anh dày vò không chịu được, anh thừa nhận đó là kết quả của việc anh không cố tình câu dẫn cô…cho đến khi anh từ miệng cô nghe được tên của mình.
“Trì Triệt……một lần cuối…… A……” Cô bị khóa trong ngực anh mà không nhớ nổi mình đã đạt được bao nhiêu lần khoái cảm, nơi liên kết giữa cô và anh đã ướt đẫm một mảng. Một bên anh dùng hai tay đẩy eo cô làm cho cô nhả ra rồi nhận lấy vật dưới thân anh một cách bị động, một bên anh hôn lên cổ cô để tâm tình mình bình phục lại.
Nghe được cô kêu tên của mình, Trì Triệt ngẩng đầu khi còn ở trên người cô: “Em nói lại một lần nữa.”
“Cái gì?…” Đầu Thẩm Ngư choáng váng, cô chưa kịp phản ứng với những gì anh nói.
“Tên của anh.” Anh chậm rãi rút vật ấm nóng khỏi thân thể cô, lúc sắp rời khỏi lại lần nữa thong thả mà đi vào, giống như anh có ý xấu muốn trêu ghẹo cô vậy.
“Trì Triệt…?”
“Kêu anh lại một lần nữa.”
“Trì Triệt…”
“Anh đây.”
Thẩm Ngư không gọi nữa bởi vì cô phát hiện mỗi lần mình gọi tên anh thì anh sẽ tiến vào càng dữ dội hơn. Nhưng mà khi không nghe cô tiếp tục gọi tên của mình thì anh không vừa lòng nên cắn lên cặp tuyết lê đang dựng thẳng kia, đầu lưỡi anh không ngừng kích thích nụ hoa hồng hào làm cho cô càng run rẩy hơn.
Xấu xa. Sau khi xong việc, Thẩm Ngư tổng kết ra một bộ mặt khác của anh mà giờ cô mới phát hiện.
Nhưng người buổi sáng thức dậy thì anh cứ cười tủm tỉm, tâm trạng có vẻ tốt lắm nên cũng không phản bác lại lời cô mà chỉ dành cho cô một nụ hôn chào buổi sáng có chút ngang ngượcChuyên mục ngoài lề:
Đoán nhanh có thưởng.
Ai thích đi mách lẻo?
Khúc Dạng: Đáp đúng có thể được Đường Xuyên thơm môi một cái.
Đường Xuyên: Anh là người tùy tiện như thế sao? Đừng nói hôn môi mà hôn cơ thể anh cũng được.
Khúc Dạng:???
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lời editor: Xin mọi người cho biết cảm nhận khi có thịt thà tràn ngập nhiều chương như vậy =))))