Đúng Lúc

Chương 44

Editor + Beta: Basic Needs

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Ngư không thể ngồi dậy. Dù cho Trì Triệt đã gọi cô rất nhiều lần, thậm chí bữa sáng cũng đã dọn ra nhưng người trên giường không có một chút phản ứng, tư thế chùm chăn y hệt như lúc vừa nãy anh gọi cô.

Anh bất đắc dĩ cười, rốt cuộc hôm qua anh không khống chế được khiến cho cô mệt như vậy. Anh kéo cô ra khỏi chăn bông, nhìn từng dấu hôn sâu hoặc nông trên tấm lưng trần mịn màng của cô, kí ức đêm qua ùa về trong đầu anh như lũ cuốn. Anh chạm vào làn da cô khiến thân dưới anh như muốn động đậy.

Trì Triệt hít sâu một hơi, anh đè xuống những suy nghĩ đang quyến rũ anh rồi mặc quần áo cho cô. Anh choàng tay người đang mơ mơ màng màng lên cổ mình, ôm cô vào nhà tắm.

Anh đặt người lên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng rửa mặt cho cô, một lúc lâu sau thì người trong tay anh mới tỉnh lại.

“Em mệt qua…” Lúc anh rửa mặt cho cô xong lại đưa qua ly nước và khăn bông, Thẩm Ngư duỗi tay về hướng anh: “Anh muốn mạng của em mà.”

“Tha thứ cho anh đi mà, anh không tự chủ được.” Anh ôm mông cô bế lên nhưng lại gian xảo không nói “lần sau sẽ không như vậy nữa”, anh hôn cô như muốn cô không có để ý đến chuyện này.

Trì Triệt đưa Thẩm Ngư đến công ty cô trước rồi mới lái xe đến văn phòng mình. Vừa mới cho xe tiến vài bãi đỗ xe thì anh đã thấy Tạ Lăng Diệp cũng lái xe vào. Anh chờ cô nàng đậu xe xong mới cùng nhau tiến vào trong tòa nhà; trên đường đi anh thuận miệng hỏi tiến triển của công tác bên cô. Lúc này Đường Xuyên đã chờ ở trong văn phòng anh một lúc lâu, thấy hai người vừa đi đến thì nói nhanh chúc mừng năm mới rồi lôi kéo anh để hóng chuyện.

“Nghe nói cậu trải qua một cái Tết rất tốt khi chạy tới nhà của tiểu Ngư đúng không? Mới vừa không chú ý đến cậu thì cậu đã gặp được phụ huynh người ta rồi đúng không?” Anh chàng vội vàng cảm thán bạn tốt mình đúng là dùng tốc độ hỏa tiễn mà không chú ý tới gương mặt đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ của Tạ Lăng Diệp.

Trì Triệt cười, tâm trạng anh lúc này rất tốt: “Ừ, ba của cô ấy tốt lắm.”

Đường Xuyên nhìn thấy ý cười trên mặt anh thì hỏi: “Rốt cuộc cậu cũng muốn kết hôn rồi à?”

Tạ Lăng Diệp ngơ ngẩn nhìn anh gật đầu cười thì tim cô nàng thắt lại, đau đớn từ tim truyền đến toàn thân. Lúc Đường Xuyên rời đi thì cô nàng không nhịn được mà hỏi: “Anh muốn kết hôn hả?”

Trì Triệt bật cười: “Không có, tôi còn chưa cầu hôn cô ấy. Chỉ mới suy nghĩ đến điều này thôi, không biết cô ấy có đồng ý hay không?”

“Nếu như là anh thì làm gì có người nào lại không đồng ý chứ.” Nếu như anh cầu hôn với cô, không biết rằng cô sẽ vui đến mức nào nữa. Nhưng mà cái ý tưởng này thật quá ngông cuồng, thậm chí cô còn không dám nghĩ đến cảnh tượng mình và anh ở chung với nhau vậy mà chỉ một cái chớp mắt, trong lòng anh đã có người mà mình thương yêu.

“Bởi vì cô là bạn của tôi nên mới có thể nói như vậy thôi.” – Anh cười và nói: “Nhưng mà cảm ơn lời nói tốt đẹp của cô.”

Thời gian tiến vào công việc, anh đã nhanh chóng chuyên tâm vào công việc còn hiệu suất làm việc trước giờ cô lấy làm tự hào thì lại chậm chạp không có tác dụng. Cô không thể dời tầm mắt của mình khỏi người anh.

Bạn họ là bạn bè.

Quan hệ này đã từng làm cho cô rất kiêu ngạo, thậm chí có lần cô còn cảm thấy mình rất đặc biệt. Có lẽ kìm nén đã lâu rồi, lâu đến mức làm cho cô có ý nghĩ “như thế này cũng tốt”, lâu đến mức cô đã quen với vị trí này của mình: là một người bạn ở gần anh nhất và ở chung với anh lâu nhất. Thế nên cô đã quên mất việc có lẽ một ngày nào đó sẽ có người tiến vào trong tim anh.

Cho nên cô cũng biết rõ ràng khi anh nói ra câu nói kia là đã có bao nhiêu nghiêm túc trong đó, hoàn toàn không phải chỉ là một lời nói suông mà thôi.

“Tôi…” Câu nói đã được giấu kín bấy lâu nay dường như cuối cùng cũng có lý do để nói ra.

“Sao?” Trì Triệt không ngẩng đầu, anh vẫn đang lật hồ sơ trong tay xem phản hồi của vụ án trước. Người phía đối diện thật lâu cũng không có trả lời nên anh ngẩng đầu, người trước mắt giống như bị hoảng sợ, anh hỏi: “Cô làm sao thế?”

Tạ Lăng Diệp cụp mắt xuống, cô giơ tay sờ mũi như muốn kìm nén tiếng khóc gần như bật ra: “Tôi chỉ muốn nói …” Cô cười một chút: “Trước tiên chúc mừng anh.”

“Cảm ơn cô.”

Bọn họ là bạn bè, chỉ là bạn bè như thế thôi.

……………

Vừa kết thúc cuộc họp đầu năm đầu tiên của nhà xuất bản Vạn Đại, Thẩm Ngư đã bị Tổng biên tập gọi lên văn phòng mình để tận tâm chỉ bảo cô làm cho tốt. Thẩm Ngư nghĩ đến đây thì muốn thở dài, mệnh lệnh này đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa nên cô cũng không có gì lo lắng. Vừa rời khỏi văn phòng thì cô lại đụng mặt Canh Vũ An nhưng cô chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục rời đi, thậm chí ý ngừng lại một chút cũng không có.

Trước khi Canh Vũ An tiến vào văn phòng thì không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn cô nhưng bóng dáng người kia đã đi rất xa. Cô không ngoảnh lại, cô đã sớm buông xuống mọi việc, chỉ còn mỗi một mình anh ôm hối hận.

Giây phút này anh rốt cuộc thừa nhận rằng Lưu Y đã nói đúng, anh là kẻ đáng khinh. Có được người ta thì không biết quý trọng đến khi mất cô thì mới hối hận.

Khoảng thời gian đưa ra lần này cũng không được đầy đủ, Thẩm Ngư nhíu mày lo lắng. Lần trước hợp tác với tác giả Tam Thủy thì khi đó tác phẩm của anh ấy đã được viết gần xong, vì vậy việc xin mã sách mới xảy ra nhanh chóng như vậy. Từ việc biên soạn cho đến in ấn đều diễn ra suôn sẻ.

Cô suy nghĩ rồi quyết định liên lạc với anh ta một chút. Cô muốn đi gặp mặt anh ta nhằm giúp anh đẩy nhanh tốc độ hoàn thành để có thể xuất bản.

Tam Thủy nhanh chóng đồng ý gặp mặt. Lúc này anh ta cũng không có ở Thâm Quyến nên sau khi hai người thảo luận thì đồng ý gặp nhau ở thành phố của anh ta ấy vào thứ năm tới.

Sau khi Thẩm Ngư bay đến Phúc Châu, cô lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy Tam Thủy.

Cô không ngờ rằng, hoàn toàn không thể ngờ rằng tác giả của quyển sách cô đang biên tập – Tam Thủy – lại chính là Bành Phái.
Bình Luận (0)
Comment