P/s: Hic chào cả nhà, chưa quên ta chứ?:((
Lúc Thẩm Trĩ Tử về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Thẩm gia tuy là một gia tộc lớn thế nhưng đời này lại chỉ có mỗi một người cháu gái là Thẩm Trĩ Tử, đặc biệt còn là cô cháu gái nhỏ tuổi nhất trong nhà, chính vì thế mà ngay từ khi vừa được sinh ra, cả đại gia đình từ trên xuống dưới ai cũng đều lấy việc cưng chiều cô làm vui, có thể nói là muốn gì được nấy.
Ngoại trừ một người...
Thẩm Trạm!
Cửa lớn chậm rãi mở ra, xe vững vàng tiến vào hoa viên nhỏ rồi dừng lại ở trước cửa chính.
Thẩm Trĩ Tử nhảy xuống xe, mặc kệ cặp sách đang treo lủng lẳng trên vai, cứ thế bước vào nhà.
Vừa mới đi đến huyền quan (1) cô liền nghe thấy tiếng cười to và đầy sảng khoái của người nào đó: "Con nhất định sẽ cố gắng chung sống hòa bình với Trĩ Tử mà, ai nha khi còn nhỏ ở nhà con em ấy rất nghe lời đấy, ha ha ha ha ha."
(1) Huyền quan: là phần không gian từ cửa chính cho đến phòng khách á ^^ ta không tìm ra được từ thuần Việt nên để nguyên như vậy luôn:>
... Nghe lời cái rắm!
Thẩm Trĩ Tử cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang muốn bùng nổ trong lòng lại, một bên vịn tường đổi dép lê một bên tự hỏi đợi lát nữa làm thế nào để đánh nát đầu chó của tên này!
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Uy Phong Đường Đường vốn đang ngồi xổm bên sô pha liền động động lỗ tai, cái đuôi vì quá hưng phấn mà không ngừng phe phẩy, nó lè lưỡi ra, trên mặt hiện rõ dòng chữ: cầu ôm ôm.
Thẩm Trĩ Tử thấy vậy liền khom người vuốt ve chó cưng, cổ họng Uy Phong Đường Đường vì thế mà phát ra một chuỗi tiếng kêu đầy thỏa mãn.
Mẹ Thẩm nhận ra con gái đã trở về liền đứng lên: "A, Trĩ Tử cuối cùng cũng về rồi. Mau rửa tay đi, để tiểu Mạnh dọn cơm lên rồi ăn nào."
Tiểu Mạnh là đầu bếp riêng của gia đình cô.
Trong không khí phảng phất mùi hương của cua Hoàng Đế, Thẩm Trĩ Tử chậm rãi vuốt ve Uy Phong Đường Đường, thấy Thẩm Trạm cũng đứng lên, liền không nhanh không chậm mà bước tới.
Trang phục trên người hắn đều là áo đen và quần đen làm nổi bật dáng vẻ cao lớn, rắn rỏi kia, thật sự là còn đẹp mắt hơn so với hình dáng trong trí nhớ của cô. Đôi đồng tử sáng lấp lánh, cặp mắt đào hoa tràn ngập ý cười: "Đã lâu không gặp, em họ Trĩ Tử."
Ánh mắt giao nhau.
Ngay lúc này đây...
Thẩm Trĩ Tử đột nhiên buông tay ra: "Uy Phong Đường Đường! Đến cắn "tiểu đệ" của anh ta!"
"Tiểu đệ"? Là gì nhỉ? Uy Phong Đường Đường thật sự không hiểu từ này có nghĩa gì nhưng nó là một chú chó thông minh nha, cho dù không hiểu lắm thì thông qua ngữ điệu nó vẫn biết cô chủ đây là ý muốn nó đến đe dọa tên đàn ông lạ mặt kia! (*)
Và thế là...
"Uông!" Nói một không hai, Uy Phong Đường Đường lập tức dùng tốc độ bay của đạn pháo mà xông lên, vọt vào lồng ngực của Thẩm Trạm.
Rất hung dữ!
Hai chân Thẩm Trạm động đậy, lập tức nhanh chóng lui ra phía sau một bước.
Nhưng cỗ sức lực này thật sự rất mạnh mẽ thế là một vài sợi lông của loài chó Husky liền cứ thế lưu lại trong lồng ngực hắn.
Cùng Uy Phong Đường Đường mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu cuối cùng Thẩm Trạm không chịu nổi nữa mà hướng về phía ai kia hét lên: "Chúng ta không gặp nhau lâu như vậy em một chút cũng không thấy nhớ anh sao? Thế nhưng lại thả chó cắn anh??"
"Vì sao chiều hôm nay anh không đi học?" Thẩm Trĩ Tử tức giận lên tiếng: "Anh có biết là như vậy rất không tốt không?"
Càng thảm hơn là, cô cất công chuẩn bị xô nước thế nhưng tạt sai người rồi...
"Chuyến bay bị trễ, anh đến sân bay cũng đã 4h rồi." Hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn: "Em thực sự quan tâm anh?"
"Tất nhiên rồi!" Thẩm Trĩ Tử rất thoải mái thừa nhận: "Em đã chuẩn bị cho anh rất nhiều thứ."
"Rất nhiều thứ?"
"Đúng rồi, trên cửa phòng học có xô nước, trên ghế còn có keo siêu dính." Cô sờ sờ cằm, tiếp tục liệt kê: "Còn tóm được sâu róm nữa, cơ mà chưa kịp thả ra."
"..."
Thẩm Trạm vô cùng đau đớn: "Trĩ Tử, em cũng không còn là đứa trẻ nữa, không thể lấy các trò đùa khi nhỏ của anh tới đối phó anh được!"
Thẩm Trĩ Tử lại tỏ ra vô cùng để ý đến vấn đề này: "Đúng vậy, rốt cuộc hiện tại anh đã rơi xuống tay em, em tất nhiên không thể nóng nảy mà phải từ từ tính toán."
"..."
"Anh yên tâm, khi còn nhỏ anh cướp đồ ăn vặt, ném đồ chơi của em, thả chó làm em sợ, tất cả em đều nhớ rõ!"
"..."
Cô cười: "Ngày còn dài, chúng ta cứ từ từ mà chơi!"
"..."
Thẩm Trạm phiền muộn ngồi xuống trước mặt một con cua Hoàng Đế, không nhịn được liền nhớ lại những ký ức trước đây.
Đó là lúc hắn còn rất nhỏ, có một năm, nhân dịp nghỉ hè Thẩm Trĩ Tử liền một mình chạy đến nhà dì ở thành phố kế bên để chơi và thế là ở chung một chỗ với hắn. Nhưng Thẩm Trạm cũng là từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, trong mắt đương nhiên chẳng chứa nổi người nào (2), đến cuối cùng kết quả là hai đứa trẻ còn học tiểu học mỗi ngày đều quậy đến gà bay chó sủa cũng không chịu ngừng.
(2) Ý ở đây là nói Thẩm Trạm là người kiêu căng, hống hách, không xem ai ra gì á =))
Ai biết vận mệnh thay đổi... Hiện tại ba mẹ hắn muốn ra nước ngoài du lịch một năm, nghĩ hắn ở nhà quanh năm suốt tháng chỉ có một thân một mình liền đem hắn ném tới nhà em họ.
Một năm a... Hắn ít nhất phải ở nhà con nhóc này đến một năm!
"Rắc" một tiếng, Thẩm Trạm rất bi thương mà bẻ một cái càng cua.
Hắn hiện tại cảm thấy, bản thân lúc nào cũng có thể bị ám sát!
"Tiểu Trạm không vui sao?" Mẹ Thẩm vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt "cuộc sống không còn gì luyến tiếc" kia của Thẩm Trạm đã lầm tưởng là hắn buồn chán: "Ngày mai là cuối tuần, để Trĩ Tử dẫn con ra ngoài chơi đi."
"Không phải đâu ạ, con đây là đang lo lắng cho tính mạng của mình." Thẩm Trạm nói, lại tiếp tục khổ sở mà bẻ một cái chân cua: "Một con cua hoàng đế, phải mất bao nhiêu năm mới có thể nuôi dưỡng nên một cái chân lớn như vậy a."
"..."
"Nó bây giờ rất giống con, rời xa cha mẹ, bất lực, cô độc và đáng thương."
Thẩm Trĩ Tử rất nhanh liền bổ sung: "Nhưng mà ăn rất ngon."
"..."
(Ha ha ha, xin mạn phép cho ta cắt ngang, đọc đoạn này ta cười đau cả ruột, tội cho chàng trai ấy)
Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Trĩ Tử liền bị kéo ra khỏi ổ chăn thân yêu.
Mẹ Thẩm hôm nay bận đi công tác nên dậy rất sớm, bà ôn nhu hỏi con gái: "Trĩ Tử, con hôm nay có đến lớp thư pháp không?"
Thẩm Trĩ Tử trùm chăn, nhỏ giọng rầm rì: "Có đi, có đi... "
"Nói dối! Thầy Chu của con đi công tác ở thành phố kế bên hiện còn chưa trở về, con hôm nay không cần đến lớp!"
"..."
Nếu đã biết vậy mẹ còn hỏi cái gì!
"Nếu không đến lớp thì cùng tiểu Trạm ra ngoài chơi đi." Bà cẩn thận dặn dò: "Mẹ đem tiền đặt ở dưới đồng hồ báo thức, con mang anh họ ra ngoài mua vài đồ dùng sinh hoạt cá nhân, xem thử thằng bé còn thiếu cái gì không."
Thẩm Trĩ Tử vẫn không nhúc nhích, cả người ủ rũ như con cá chết.
"Nhớ rõ chưa hả?" Chọc tới chọc lui cũng không thấy con gái phản ứng lại, mẹ Thẩm liền cúi đầu "bẹp" một cái hôn lên trán cô.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng được khép lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh như lúc đầu. Sau một lúc lâu, Thẩm Trĩ Tử đã tỉnh táo hơn một chút.
Cô kéo chăn để lộ ra nửa cái đầu, nhìn nhìn đồng hồ báo thức, lại tiếp tục im lặng.
Suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là quyết định kêu Thẩm Trạm cùng nhau ra cửa tiêu tiền.
Thôi bỏ đi, dù sao cô vẫn luôn như vậy, ăn mềm không ăn cứng.
Tuy rằng rất muốn đá Thẩm Trạm ra khỏi nhà, nhưng trước mặt mẹ cô nghĩ bản thân sẽ tỏ ra ngoan ngoãn một chút.
- --
Vì là cuối tuần nên đường đi bộ ở trung tâm thành phố rất náo nhiệt, người tới người lui, vô cùng đông vui.
Thẩm Trĩ Tử đi chưa được mấy bước đã cảm thấy toàn thân rã rời, Thẩm Trạm liền nhìn cô cười: "Chỉ là đi dạo phố mà trông bộ dạng của em còn mệt hơn cả anh."
Thẩm Trĩ Tử giương mắt nhìn, thấy áo thun trên người hắn.
Đáy mắt khẽ nhúc nhích, cô hỏi: "Bộ quần áo này của anh... bao nhiêu tiền?"
"Cái nào?" Thẩm Trạm cúi đầu nhìn, vào thu thời tiết có hơi lạnh, hắn vốn dĩ chỉ mặc trang phục có in hình bộ xương khô liền ra cửa, lại khoác thêm một chiếc áo đen dệt kim hở cổ.
Thẩm Trĩ Tử nghĩ nghĩ: "Cái áo bên trong."
Bộ đồng phục không đáng giá bao nhiêu.
Xô nước tạt sai người kia của cô phá hỏng chiếc áo bên trong mới là quan trọng.
Thẩm Trạm thuận miệng đọc lên một con số.
Thẩm Trĩ Tử chậc một tiếng: "Đắt."
"Loại quần áo này cũng không đắt lắm đâu." Thẩm Trạm dở khóc dở cười: "Thích à? Hay là anh cởi ra đưa em nhé?"
"Cút đi."
Thẩm Trĩ Tử uống xong hộp sữa chua liền vung tay ném vỏ vào thùng rác.
Ánh mặt trời chói lọi lại càng làm tâm trạng Thẩm Trĩ Tử trở nên sa sút hơn, bước chân nặng nề lết trên mặt đất, cứ thế để Thẩm Trạm kéo đi.
"Em làm sao vậy?" Thẩm Trạm hơi ngạc nhiên nhìn bộ dáng vật vã của cô nàng.
"Chỉ sau một giây đột nhiên nhận ra đôi vai gầy yếu của em đây thế nhưng lại phải gánh lấy một món nợ vô cùng lớn."
"..."
Sau khi rối rắm xong Thẩm Trĩ Tử liền cắn cắn môi: "Không biết em dùng khối thân thể xinh đẹp này để trả nợ thì cậu ấy có nhận không nhỉ?"
"..."
Bước ra khỏi thang cuốn liền tới tầng cao nhất của khu này.
Bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trong không khí phảng phất mùi hương thơm ngát của bắp rang. Tầng lầu này phân chia thành hai bộ phận, một nửa được xây dựng làm rạp chiếu phim, một nửa còn lại là khu vui chơi Điện Ngoạn.
Thẩm Trĩ Tử có chút mệt vì say nắng, cô uể oải ngồi xuống, nhỏ giọng lầm rầm: "Không vui."
Thẩm Trạm cũng không phải thật sự muốn đi chơi, hắn liền theo ý cô em họ này.
Hắn cười: "Vậy em cảm thấy chơi cái gì thì vui?"
Thẩm Trĩ Tử không nói lời nào.
Thẩm Trạm nhàn nhã cúi đầu, chia cho cô nửa hộp tiền xu vừa mua xong: "Đến đây, người trẻ tuổi, phải chạy nhảy khắp nơi."
"Anh nhảy đi!" Thẩm Trĩ Tử còn đang suy nghĩ đến chiếc áo kia, nhìn thấy nửa hộp tiền xu kia cô không kiên nhẫn mà nâng mắt lên, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người.
Thẩm Trĩ Tử hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh cô liền xoay đầu nhìn về hướng kia.
Dòng người đi tới đi lui, ánh sáng liên tục chớp nháy thế nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra vóc dáng cao ráo của thiếu niên mặc bộ đồng phục dành cho nhân viên khu vui chơi Điện Ngoạn, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng lộ ra sườn mặt góc cạnh.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím thành một đường. Tay dài chân dài, anh tuấn đến lạ kì.
Thẩm Trĩ Tử chần chờ một chút, sau đó liền kéo kéo vạt áo của Thẩm Trạm, giọng nói mềm nhũn: "A... Làm phiền anh rồi."
Đột nhiên nhận được kinh kỉ thật lớn, cô thế nhưng cảm thấy... thật khẩn trương...
Thật... không chân thực...
Mà Thẩm Trĩ Tử đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy lại khiến cho Thẩm Trạm không thể tin nổi, hắn hoảng sợ hỏi cô: "Mẹ nó, em lên cơn gì vậy?"
Hắn lần theo tầm mắt của cô mà nhìn, nhìn nửa ngày cũng không thấy có cái gì đặc biệt.
Hình như là bên kia có một đầu máy bị hỏng, người sửa là một chàng trai trẻ tuổi, xung quanh là các cô nàng nũng nịu, không biết thảo luận cái gì mà đều mặt đỏ tai hồng cả lên.
"Em... em chỉ mới mười sáu tuổi." Thẩm Trĩ Tử nhỏ giọng ngập ngừng, đôi tay kéo lấy góc áo của Thẩm Trạm, ánh mắt điên cuồng nhìn về phương hướng Cận Dư Sinh bên kia: "Đáng lẽ em không thể vào khu vui chơi Điện Ngoạn... May mà còn có anh giúp em mua tiền xu."
A a a cậu ấy đi tới!!!
A a a cậu ấy...
Thẩm Trĩ Tử đột nhiên thay đổi thành sắc mặt lạnh nhạt mà buông vạt áo của Thẩm Trạm ra.
... Mẹ nó.
Đến liếc cũng không thèm liếc cô lấy một cái liền đi rồi!
Tình tình cảm cảm trong thế gian... thật là khiến lòng người lạnh lẽo mà.
Thẩm Trạm còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy Thẩm Trĩ Tử mặt vô biểu tình cầm lấy tiền xu, bước vào khu vui chơi Điện Ngoạn...
"..."
Cách đây một giây thôi con nhóc này còn đang làm nũng rất chi là đáng yêu với hắn mà...
***
Bên trong khu vui chơi Điện Ngoạn được xây dựng vô cùng đẹp mắt, người chơi tập trung quanh các đầu máy game, phấn khích cười to, thật sự rất náo nhiệt.
Thẩm Trĩ Tử từ quầy bar, nhìn xuyên qua các loại máy móc, ánh mắt chuyên chú đặt trên người Cận Dư Sinh.
Lúc này đây Cận Dư Sinh đang tựa lưng vào quầy phục vụ, ngửa đầu uống nước, hầu kết liên tục cử động lên xuống, cả người toát lên sự quyến rũ mê người.
Tay áo sơ mi đen được anh xắn lên cao, để lộ ra cánh tay săn chắc, dưới ánh đèn mờ ảo khí chất lười biếng mang theo sự cao quý của anh càng thể hiện rõ ràng hơn.
Thẩm Trĩ Tử vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Cô nghĩ mãi cũng không ra, trên thế giới làm sao sẽ có người... đẹp mắt đến vậy...
Nhưng...
Cúi đầu quan sát bản thân, Thẩm Trĩ Tử cảm thấy bực bội vô cùng. Vì sao lúc nãy anh lại lơ cô chứ? Chẳng lẽ do đi quá nhanh nên không thấy sao? Nhưng cô còn thấy được anh cơ mà...
Thẩm Trĩ Tử tự cảm thấy ở đây cô là người đẹp nhất! Ngoại trừ Cận Dư Sinh thì chỗ này có ai đẹp hơn cô sao?
Khoan đã...
Thẩm Trĩ Tử vô ý thức mà cắn môi.
Cận Dư Sinh đẹp như vậy, lẽ nào trong mắt anh chỉ có bản thân?
Nếu thật là như vậy thì rắc rối to rồi...
Cô tuy rất đẹp nhưng so với anh thì không bằng...
Nói không chừng ở trong mắt Cận Dư Sinh cứ hễ là diện mạo không bằng anh thì sẽ đều bị cho là xấu xí ấy chứ...
Đôi mày Thẩm Trĩ Tử nhăn thành một đường, càng nghĩ càng cảm thấy có lý mà...
Không thể được!
Buông hộp nhựa đựng tiền xu tròn tay ra, Thẩm Trĩ Tử cô cùng đau đớn đi đến quầy phục vụ.
Cô muốn đi hỏi anh, muốn nghe anh chính miệng nói cô là người xấu xí! Chỉ có như vậy cô mới có thể tin.
Nhưng như vậy có vẻ hơi tàn nhẫn với bản thân nhỉ?...
Vừa bước đi được hai bước Thẩm Trĩ Tử đã dừng lại, trong lòng vô cùng buồn bực.
Haizz, tình yêu khiến người ta thật đau đớn mà.
Thôi, vẫn là đừng hỏi thì tốt hơn.
Chán nản rũ đầu, Thẩm Trĩ Tử túng quẫn (3) vô cùng.
(3) Túng quẫn: lúng túng, bối rối, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Thẩm Trĩ Tử xoay người định quay lại chỗ cũ không ngờ vừa xoay liền đụng phải người đang đi đến. Một loạt tiếng kêu vang lên, chờ cô lấy lại tinh thần đã thấy tiền xu rơi đầy trên sàn.
Ngực của người này cứng như sắt vậy, Thẩm Trĩ Tử vừa đụng vào đầu óc liền ong ong cả lên, cô không xoa đầu mà vội cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng vào anh."
Im lặng ba giây.
Ngay sau đó, tên đàn ông kia liền nắm lấy tóc Thẩm Trĩ Tử mà kéo khiến cho cô buộc phải ngẩng đầu lên.
Thẩm Trĩ Tử ăn đau, giương mắt lên nhìn, đối diện là một khuôn mặt dữ tợn, đằng đằng sát khi.
Lão đại ca nhếch mép: "Chỉ cần xin lỗi là xong?"
"..."
Cô đã chọc phải thần thánh phương nào vậy??
Giật lại lọn tóc còn đang trong tay tên đàn ông kia, Thẩm Trĩ Tử yên lặng đánh giá hoàn cảnh bốn phía, đây là địa bàn của khu vui chơi Điện Ngoạn, lượng người rất đông nên sẽ có rất nhiều bảo vệ ở quanh đây, nếu mình gây ra động tĩnh gì, chắc chắn trong vòng năm giây bảo vệ sẽ xuất hiện.
Mà cô vẫn còn là vị thành niên... với độ tuổi của cô thì không thể xuất hiện ở đây a...
Vẫn là giải quyết trong hòa bình thì tốt hơn.
"Tôi thật sự không phải cố ý." Thẩm Trĩ Tử nghĩ nghĩ sau đó liền đề nghị: "Nếu không thì vậy đi, tôi giúp anh nhặt tiền xu lên, hoặc nếu không muốn thì tôi bồi thường cho anh tiền xu mới, anh thấy được không?"
Đối phương nhìn cô trong chốc lát rồi bỗng phá lên cười: "Được thôi."
Thẩm Trĩ Tử nhẹ nhàng thở ra.
"Mày quỳ xuống nhặt lên cho tao đi, một đồng cũng không thể thiếu!"
Vừa nghe hắn nói như thế lửa giận trong lòng Thẩm Trĩ Tử lập tức bùng lên:
"Mẹ nó, mày ra khỏi cửa không mang theo não à?"
Vừa dứt lời, Thẩm Trĩ Tử liền xoắn tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau một trận. Bà đây hôm nay sẽ dạy cho mày cách làm người!
Nhưng mà cú đấm của cô còn chưa có đánh ra, cổ tay đột nhiên truyền đến một cỗ sức lực, Thẩm Trĩ Tử không kịp phòng ngừa liền bị kéo về phía sau tiếp đến là lọt vào một cái ôm ấm áp.
Một tay người kia ôm lấy cô, giọng nói lạnh nhạt: "Cậu chỉ mới mười sáu tuổi?"
Thẩm Trĩ Tử ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt chớp lại chớp.
Cận Dư Sinh nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Phải không?"
"Ừ... ừ." Tư duy của Thẩm Trĩ Tử vẫn chưa bình thường trở lại, hơi chậm chạp gật gật đầu.
"Tôi thay cậu đánh."
Cô còn chưa phản ứng kịp, Cận Dư Sinh đã đánh một quyền lên mặt tên kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký bạn học Cận Dư Sinh:
Anh?
Anh nào?
Anh cũng muốn em gọi anh bằng xưng hô đó.
Ha hả.
- --------
Thần trợ công lớn nhất đã online!
Về sau mối quan hệ của hai người họ có tiến triển được hay không, tất cả đều nhờ vào hắn. [ Chụp lấy bả vai Thẩm Trạm ]
- ---------
(*) Đoạn này là ta tự bịa ra chứ trong nguyên tác không có đâu nha cả nhà ^^ tại ta thấy tác giả miêu tả đoạn này cứ bị kì kì nên ta thêm đoạn nội tâm của Uy Phong Đường Đường vào:V vừa dễ hiểu vừa tạo ra chút đáng yêu cho chú cún này ><