Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 37

Sau khi về nhà, Mộ Trạch ở trong phòng làm việc rất lâu chưa thấy ra, Lộ Cẩn chán nản chuyển kênh TV, không có gì để xem hết.

Cô xuống sofa, xỏ chân vào dép rồi rón rén vào phòng làm việc.

Không biết anh đã giải quyết xong chuyện làm ăn chưa.

Cửa không đóng, Lộ Cẩn dè dặt đẩy ra, lộ ra một khe hở, cô liếc mắt nhìn vào trong, Mộ Trạch đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, trong tay cầm một tấm hình, xuất thần nhìn ra cửa sổ.

Lộ Cẩn muốn lặng lẽ rút lui nhưng lại không đứng vững, cả người nhào về phía trước, cửa bị đẩy ra, cả người mất trọng tâm, mông chạm đất.

Mộ Trạch nghe thấy tiếng động thì xoay đầu lại, nhìn thấy Lộ Cẩn, anh hơi ngạc nhìn, bỏ tấm hình trên bàn, đứng dậy đi tới, cong môi cười, “Lại nhìn lén anh?”

“Đâu có!” Bị dập mông đến đau điếng, cô đưa tay ra với Mộ Trạch, “Anh kéo em dậy.”

Mộ Trạch cười khẽ, nắm tay cô, dùng chút lực kéo cô vào lòng ngực mình, sau đó ôm lấy cô, vỗ vào mông cô một cái, lên giọng người lớn đang dạy dỗ trẻ con, “Sao lại nghịch ngợm như vậy!”

Lớn như vậy rồi còn bị nói thế, Lộ Cẩn cực kỳ xấu hổ, “Mộ Trạch tên biến thái này!”

Mộ Trạch đặt cô trên bàn, “Biến thái? Sao lại cứ thích dùng từ này để nói anh.” Anh ngồi xuống ghế, kéo ghế lại gần cô, “Hay là em thích biến thái?”

Thì ra Mộ Tạch còn có thể mặt dày đến mức này.

Lộ Cẩn nghiêng đầu qua một bên, “Đồ điên này!”

Mộ Trạch nhìn cô, ánh mắt hơi khác lạ.

Lộ Cẩn mặc quần ngắn trên đầu gối, ngồi trên bàn, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, Mộ Trạch ngồi trên ghế, thấp hơn cô một đoạn, vị trí như vậy, góc độ như vậy, ánh mắt Mộ Trạch lập tức rơi vào bắp đùi mơn mởn của cô, bên trong là sắc xuân ẩn hiện…

Ngồi cao khiến Lộ Cẩn không quen, vừa định đi xuống thì Mộ Trạch ôm cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm cô, làm cô lọt thỏm vào tay anh, tay khác cũng không rảnh rỗi, nhẹ nhàng đi vào giữa đùi cô…

Lộ Cẩn lập tức khó thở, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Anh đừng như vậy, giờ là ban ngày mà!” Sẽ bị người khác nhìn thấy.

Người nọ không nghe lời, cắn tai cô, áp bức giọng nói, “Yêu thì có phân biệt ngày hay đêm đâu.”

Lộ Cẩn: “…”

Lộ Cẩn bị anh làm loạn một trận, đẩy tay anh ra, nhưng lại không hề có tác dụng, môi của anh còn đang ở bên tai cô, hơi thở của hai người thay nhau đan xen.

Mộ Trạch đột nhiên để cô đứng dậy, một tay đỡ cô, một tay tách hai chân cô ra để cô ngồi xổm trên người mình, vừa vặn ôm lấy cô.

Lộ Cẩn luống cuống vì chưa bao giờ bị như thế này, cô vùng vẫy muốn đi xuống nhưng phản ứng của anh nhanh hơn, Mộ Trạch quấn lấy cô bằng một tay, như là trừng phạt mà cắn môi cô, sau đó ngậm chặt lấy.

Môi lưỡi quấn quít, nương tựa lấy nhau, một khoảnh khắc có mùi thuốc lá.

Mùi thuốc lá?

Anh hút thuốc?

Trong miệng anh đúng là có mùi thuốc lá, dù rất nhạt nhưng cô ngửi thấy.

Lộ Cẩn dùng sức đẩy anh ra, không kịp đề phòng, Mộ Trạch buông lỏng tay, mắt anh lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh hút thuốc lá?” Lộ Cẩn hỏi anh.

Mộ Trạch khàn giọng, “A Cẩn…”

Lộ Cẩn xuống khỏi đùi anh, đi ra ngoài cửa.

Mộ Trạch ngăn cản không kịp, kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong lòng thoáng sợ hãi, cô chưa bao giờ như vậy với anh.

Cô giận thật rồi.

Lộ Cẩn vừa đi ra ngoài, nước mắt đã rơi xuống, rõ ràng anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, tại sao lại rút lời, tại sao phải lừa cô?

Sau lưng có tiếng bước chân, biết anh đuổi theo, Lộ Cẩn chạy nhanh về phòng đóng cửa lại.

“A Cẩn, A Cẩn, mở cửa ra, em nghe anh nói!” Mộ Trạch gõ cửa không ngừng, vô cùng lo lắng, anh vừa mới thấy cô khóc.

Anh dịu dàng nói, “A Cẩn, em mở cửa ra được không, nghe anh giải thích đã.”

“Sau này anh không hút thuốc lá nữa đâu, tuyệt đối không!”

“Anh đều nghe em hết, mở cửa ra được không?”

“Lỗi tại anh, anh xin lỗi, em đừng như vậy được không?”

Lộ Cẩn che miệng ngồi xổm xuống đất, không muốn anh nghe thấy tiếng cô khóc, nhưng càng nghĩ, nước mắt lại rơi nhiều hơn.

Khi còn nhỏ, cô luôn nói với bố rằng: “Bố, bố đừng hút thuốc nữa nhé? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe!”

Bố luôn dập thuốc vào tàn gạt, “Được! Nghe con gái bố, không hút thuốc nữa!”

Nhưng mà sau này, cô luôn thấy tàn thuốc lá ở mọi góc nhà, bố không nghe cô nói, không biết tại sao càng ngày bố cô lại càng nghiện thuốc lá, càng ngày trong nhà càng có nhiều tàn thuốc lá. Cho đến một ngày, bác sĩ nói bố cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối, từ đó cô không thấy tàn thuốc trong nhà nữa.

Lộ Cẩn thút thít đứng dậy, tại sao mọi người lại phải lừa dối cô? Tại sao phải hút thuốc? Khói thuốc tốt như vậy sao? Đáng để mọi người lấy sức khỏe ra làm trò đùa?

Cô đứng dậy, muốn đi tới phòng tắm rửa mặt, nhưng vừa mở cửa, người nọ liền đẩy cửa đi vào, anh ôm bả vai cô, dùng sức, giọng nói vội vã, “Anh không hút thuốc nữa, sau này cũng thế! Em đừng khóc nữa được không?”

Lộ Cẩn hầm hừ, “Anh nói dối!” Anh nói y hệt bố cô, mọi người đều lừa cô.

“Thật, anh hứa với em, tuyệt đối không hút!” Mộ Trạch nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, tay chân luống cuống, sợ cô không tin thì nắm lấy tay cô, “Đây, chúng tay ngoéo tay, ai nói dối làm con chó.”

Lộ Cẩn hất tay anh ra, “Anh mà lừa em thì anh là con chó!”

“Ừ, anh là con chó, anh là con chó.” Không ngờ Mộ Trạch anh lại có một ngày đi dỗ phụ nữ.

Hai mắt ngấn nước, gương mặt anh có chút mơ hồ, đôi mắt kia càng thêm mê người, nghe anh nói vậy, cô ngược lại càng cảm thấy anh đang nói dối cô, muốn cựa mình ra, nhưng anh đã nhíu mày, nói, “Anh rất ít khi hút thuốc, lúc không vui mới hút một điếu, em muốn thế nào mới tha thứ thứ cho anh?”Mộ Trạch là một người không hề có kiên nhẫn, lúc đối mặt với Lộ Cẩn, anh thế lại luôn kiên nhẫn.

“Không vui? Nếu không vui anh có thể nói với em, em là bạn gái anh, chẳng lẽ em không có tư cách để lắng nghe anh sao? Chẳng lẽ em còn không bằng một điếu thuốc lá sao?”

“A Cẩn, đây là hai chuyện khác nhau!”

“Vậy thì đừng nói nữa!”

Lộ Cẩn muốn chạy đi, nhưng sao Mộ Trạch có thể cho cô chạy đi? Anh bắt lấy tay cô kéo lại bên cạnh, “Em đi đâu?”

“Anh bỏ em ra, em phải về nhà!”

“Đây là nhà của em!”

“Không! Đây là nhà của anh thôi!”

Mộ Trạch tức giận, “Nhà anh chính là nhà em!”

Lộ Cẩn nghe không lọt một lời nào của anh, “Em không muốn ở nhà anh nữa, em về đây, em không muốn thấy anh!”

“A Cẩn! Em có biết mình đang nói gì không?” Mộ Trạch chăm chú nhìn cô, trong lòng vô cùng giận dữ.

Lộ Cẩn hình như đã mất tỉnh táo, “Em nói em không muốn ở nhà anh! Không muốn thấy anh nữa!”

Cô lại nói như vậy! Anh cười lạnh, “Ồ, thật không? Em là người phụ nữ của anh, mỗi ngày em phải nhìn thấy anh!”

“Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, vẫn còn có thể nói chia tay!” Lộ Cẩn không biết dũng khí ở đâu ra để cô nói lời này, là xúc động nói ra, nhưng nói xong cô liền hối hận, không dám nhìn ánh mắt Mộ Trạch.

Trong lòng quặn đau, Mộ Trạch hoàn toàn bị cô chọc giận, “Lộ Cẩn, em xem tình cảm của chúng ta chỉ như vậy thôi sao? Động một chút là nói chia tay, tình cảm của chúng ta cứ như vậy mà nói sao, trong lòng em, chia tay anh lúc nào cũng được phải không?”

Giọng nói Mộ Trạch hơi lớn, cô thức tỉnh, sững sờ nhìn anh, đột nhiên hai tay ôm mặt khóc lên, nói một câu mà ngay cô cũng không rõ, “Em không muốn, em không muốn nói chia tay với anh, nhưng tại sao anh lại lừa em? Anh và bố cứ lừa dối em như vậy, bố nói không hút thuốc lá nữa, có thể là lời ông nói nhất thời, cuối cùng lại vào bệnh viện, nhưng lại không về nhà được nữa, mọi người đúng là đồ lừa gạt! Đồ dối trá! Tôi ghét các người nhất!”

Mộ Trạch dường như đã hiểu ra điều gì, vẻ mặt anh thay đổi, tức giận không còn, giữa chân mày lạnh lẽo.

Anh ôm cô, như là đang dỗ trẻ nhỏ, nhẹ vỗ lưng cô an ủi. “Ngoan, anh thề, anh không hút thuốc lá nữa, nhất định không hút, chúng ta cũng đừng chia tay được không?”

Một lúc lâu sau Lộ Cẩn mới bình tĩnh, cô ngẩng đầu hỏi anh, “Anh nghiện thuốc lá sao?”

“Còn em không cần anh sao?”

Thật ra thì Mộ Trạch không nghiện thuốc, chỉ là buồn bực chỉ muốn hút một điếu mà thôi, nhưng cũng không dễ dàng để bỏ.

“Không phải.” Lộ Cẩn lắc đầu, hít mũi như một đứa trẻ, “Làm sao để em có thể giúp anh cai thuốc.”

Mộ Trạch lau nước mắt cho cô, “Thật ra thì rất đơn giản.”

“Ừ?” Lộ Cân nghi ngờ.

Mộ Trạch nắm lấy tay cô vòng lên cổ mình, tay anh ôm chặt eo cô sát lại gần, Lộ Cẩn lập tức biết ý anh, mới vừa nãy còn chưa ăn được nên hắn còn tâm tư, nhưng bây giờ cô trông rất xấu, không biết mắt có sưng lên không.

Lộ Cẩn chống cự anh, “Em phải đi rửa mặt.”

Mộ Trạch không buông ra, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, “Anh giúp em.”

“… Ai cần anh giúp, tự em.”

Mộ Trạch giận dỗi nói, “Động một chút là nói chia tay, không cho em biết điều thì em lại làm càng!”

Lộ Cẩn trợn mắt nhìn anh, “Ai bảo anh hút thuốc lá!”

Mộ Trạch nhìn cô, nghiêm túc nói, “Sau này anh không hút nữa.”

Hết chương 37.
Bình Luận (0)
Comment