Đừng Nghĩ Sẽ Thoát Khỏi Tay Anh!!

Chương 1

****6h sáng****

"Cốc, cốc"

- Tiểu thư à, mời cô xuống dùng bữa sáng!! - Người làm gõ cửa phòng Hạ Nhiên

- Được rồi, tôi xuống liền! Oáp - Cô ngáp dài, uể oải nằm trên giường.

Cô ngồi dậy, dụi mắt rồi bước xuống giường, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa rồi thay đồng phục. 15 phút sau, cô chạy xuống phòng bếp, tay xách cặp quăng lên ghế sofa rồi chạy lại ôm chầm lấy mẹ cô:

- Chào mẹ buổi sáng!! Sáng nay chúng ta ăn gì vậy mẹ?? - Cô hí hửng hỏi mẹ.

Mẹ cô là Trương phu nhân, quay lại vuốt tóc Hạ Nhiên, nói:

- Con gái, hôm nay chúng ta dùng dimsum với trà.

- Dạ!!

Xong cô chạy lại bàn ăn, anh hai cô là Hảo Minh đang ngồi đọc sách. Cô thấy vậy, bỉu môi:

- Anh hai lúc nào cũng đọc sách. Nó có gì hay đâu, đọc đọc đọc miết. Giờ là giờ ăn sáng đó anh hai!!

- Được rồi, nếu em không muốn thì anh không đọc nữa. Được chưa, cô nương?? - Hảo Minh cười, gập quyển sách trên tay lại bỏ vào cặp.

Vừa lúc đó, đồ ăn sáng vừa được đặt lên bàn. Cô nhanh nhảu ăn rồi khen:

- Đúng là mẹ, nấu gì cũng ngon hết. Mẹ number one!! - Cô giơ ngón tay cái của mình lên đưa về phía mệ cô. Mẹ cô cười:

- Con thì lúc nào cũng nịnh mẹ thôi.

- Đâu có mà. Con gái mẹ nói thật đó - Cô cười

Anh hai của cô thì ngồi đó, nhìn cô ăn một cách chăm chú rồi bỗng bật cười. Đang ăn thì người làm bước vào, nói:

- Tiểu thư, có người nói là bạn của cô đến đón cô đi học.

Cô nghe vậy bỏ đồ xuống rồi uống hết ly nước, lấy giấy lau miệng, cầm cặp lên nói:

- Chắc là Nhật Thiên tới. Thôi bye mẹ, bye anh hai con đi học trước - Cô vừa nói vừa chạy

Anh hai cô đứng dậy:

- Ừm em đi học cẩn thận - Rồi cậu quay sang phía mẹ cậu, nói - Thôi, con cũng đi học đây!! tạm biệt mẹ.

Nói xong cậu cầm cặp đi ra khỏi nhà. Trước nhà đã có tài xế đứng sẵn chờ cậu. Cậu lên xe rồi đi mất. Trong khi đó, trên xe của Nhật Thiên, Hạ Nhiên vừa cầm điện thoại vừa hỏi cậu:

- Nè, hôm qua lướt facebook thấy cậu chụp hình với nhỏ nào vậy?? Thấy tình cảm lắm nha. Bộ không sợ con người yêu cậu nổi cơn điên hả?? - Cô nói châm chọc cậu.

- Có gì đâu - Cậu vẫy vẫy tay - Thì đó là người yêu tớ đấy. Còn ai nữa??

Cô nghe vậy, thở dài, vẫn cầm điện thoại trên tay:

- Haizzz, biết mà - Cô nói như biết trước điều đó vậy - Cậu cứ thay bồ như thế sau này coi chừng ế đấy. Riếc hồi nghe tin cậu thay người yêu tớ cũng quen luôn. Bái phục!!

- Hahahahahaahhaaa............. Có gì đâu. Ai bảo tớ đẹp trai quá làm gì - Cậu nói với vẻ vô cùng tự tin.

Cô nghe vậy, liếc cậu một cái:

- Ọe, gớm quá đi!! Im dùm tớ đi.

Cả hai đi trên xe cười nói cho đến khi đến trường. Tới nơi, cả hai mở cửa xe, cùng bước xuống. Cậu và Hạ Nhiên cứ như trung tâm vậy, vừa đến là cái trường đó lại xì xào. Nhật Thiên bực mình nói:

- Tớ ghét nhất cái kiểu này, cứ nói này nói nọ, chỉ chỏ như sinh vật lạ ấy!!

Hạ Nhiên cười khẩy:

- Ừ thì ai bỉu cậu nỗi tiếng quá làm gì.

- C........cậu......cậu - Nhật Trường nghe vậy chẳng nói được gì, đánh trống lãng - Này, người yêu mới của tớ cũng học trường này đấy - Cậu khoác vai cô - Tí nữa tớ gọi cô ấy ra gặp mặt nha.

- Sao cũng được, tùy cậu.

Rồi cả hai cùng đi lên lớp.

___________________________________

****Giờ ra chơi****

Nhật Thiên cùng cô bạn gái mới đi dạo xuống công viên trường, cậu nói:

- Bạn anh muốn gặp em đó. Tí nữa gặp rồi thì lễ phép một chút, biết chưa?

Cô bạn gái mới của cậu - Tiểu Lệ - ôm tay cậu, nói giọng ngọt ngào:

- Dạ vâng

Hạ Nhiên chạy xuống công viên trường tìm Nhật Thiên. Thấy cậu đang đi với một cô gái thì như thói quen, cô chạy lại ôm cổ cậu, nhảy lên:

- Hù, Nhật Thiên!!

Cậu giật mình rồi quay lại:

- Ồ, thiên thần của tớ đến rồi. Tiểu Lệ à, đây là...

Cậu chưa dứt câu thì bỗng nhiên Tiểu Lệ đi đến chỗ Hạ Nhiên rồi............"Chát". Hạ Nhiên bất ngờ, nắm chặt tay. Tiểu Lệ nói:

- Nhỏ kia, mày là đứa nào? Ai cho mày dám ôm cổ Nhật Thiên hả?? - Tiểu Lệ bực mình nói

Nhật Thiên đẩy Tiểu Lệ làm cô ngã xuống đất, quát:

- Em bị điên hả? Sao lại đánh cô ấy??

Cậu vừa quay lại định hỏi thăm cô thì nói:

- Làm gì không làm, lại làm chuyện tôi ghét nhất....... Chắc cô muốn chết rồi nhỉ - Cô ngước mặt lên, lạnh lùng không thể tưởng được.
Bình Luận (0)
Comment